Vệ Sĩ Tạm Thời
Chương 21 :
Ngày đăng: 12:26 19/04/20
Chuyển ngữ: Cực Phẩm
Một tay Địch Thần giữ xe, đồng thời còn lấy bình ô-xy ra hít mấy hơi. Con xe điện rẻ bèo này chạy không nhanh lắm, cho dù vặn tốc độ tối đa vẫn không thể nhanh hơn, chậm như rùa bò. Đã thế chỗ này khắp nơi đều có núi giả, sườn núi nhỏ, đường lối quanh co lòng vòng.
"Tiên sinh, trong tiểu khu này không thể lái nhanh như thế." Bảo vệ tuần tra ngăn anh Thần nhanh như một cơn gió.
Địch Thần không có thời gian nói lời vô ích với bọn họ, ném xe điện chạy bộ luôn, một tay chống vào lan can bay lên núi giả, trượt xuống theo thảm cỏ. Cái tư thế chạy tàn bạo như ma đuổi thế này, y chang mấy tên trộm bị bắt gặp, mấy nhân viên an ninh lập tức đuổi theo.
Đợi đến lúc Địch Thần đi đường tắt chạy đến toà nhà 15 thì anh trai giao hàng mang vật gì đó thần bí đã đứng trước cửa nhà Cao Vũ Sanh. Cửa sắt đằng trước sân mở rộng, rõ ràng là tiên sinh thỏ trong nhà không ngoan ngoãn chút nào, vậy mà đã mở cửa cho người xấu.
Địch Thần lại hít thêm một hơi ô-xy, từ bên hông lắc mình đi vào yên lặng không một tiếng động đến gần, giơ cao móng vuốt với anh trai giao hàng không hề chuẩn bị.
"Làm gì thế!" Bảo vệ thở hổn hển hét lớn một tiếng.
Anh trai giao hàng quay đầu lại theo bản năng, đồng thời, Cao Vũ Sanh đã thay đồ mặc ở nhà ra mở cửa. Không khí dừng lại trong một cái chớp mắt, anh trai giao hàng nhìn Địch Thần hung thần ác sát, ấp ấp úng úng đưa đồ trong tay cho Cao Vũ Sanh: "Tiên sinh, nước tương mà anh cần đây."
Nước tương!
Bàn tay giơ ra của Địch Thần nhanh chóng quẹo một cái, khoác lên gáy mình gãi gãi: "Cậu gọi nước tương giao đến nhà à?"
Cao Vũ Sanh nhìn anh một chút, mắt bỗng cong cong lên: "Ừm."
"Tiên sinh, hai người biết nhau à?" Bảo vệ đi đến, dùng ánh mắt hoài nghi quan sát Địch Thần.
"Ừ, anh ấy là anh trai tôi, cứ nghĩ tôi xảy ra chuyện nên mới chạy vội như thế, thật xin lỗi." Cao Vũ Sanh đưa cho bảo vệ chút phí an ủi, nhờ bọn họ đưa xe điện đến, nghiêng đầu ý nói Địch Thần vào nhà đi.
Vương Cánh Hàng hoảng sợ, giờ hắn ta mới hiểu được tại sao lúc nãy Cao Vũ Sanh lại ném tiền ra ngoài. Nếu như kéo bè kéo lũ đánh nhau không tạo thành hậu quả nghiêm trọng thì cũng chỉ xem là nhiễu loạn trị an xã hội, nhiều lắm là giam vài ngày, nhưng cướp giật thì không giống thế!
"Anh nói láo, rõ ràng anh chính là người ném tiền ra!" Đám tiểu lưu manh cũng phản ứng kịp, nhao nháo phản bác lại.
"Không được ồn ào, mang hết đi." Nghe thấy là vụ cướp giật, nhóm cảnh sát bỗng nhiên thấy nghiêm trọng, còng đám tiểu lưu manh và cả Vương Cánh Hàng lại.
Đội hình cảnh cục công an thành phố, Phương Sơ Dương đọc xong tất cả lời khai của mọi người, chân mày nhăn đến độ có thể kẹp chết một con ruồi.
Lần đột kích này, tuy là bắt được thủ phạm của vụ án của Lý Đình là bà Thái, nhưng bà ta cũng chỉ là người tham dự vào hoạt động của tà giáo thôi, cũng không tạo thành hậu quả nghiêm trọng gì cả, phê bình giáo dục một phen là phải thả người. Mà cũng như vậy, đầu mối ở Nam Thành bị cắt đứt hoàn toàn, sợ là cái gì cũng chẳng tra được nữa.
"Đội phó, chúng ta bắt Vương Cánh Hàng đến đây đi." Tiểu Mã theo dõi Vương Cánh Hàng ở bệnh viện lâu như vậy, đã nhìn thấu thuộc tính cặn bã của tên này, "Hắn ta đã thừa nhận chuyện mình xúi giục cha mẹ của Lý Đình đến công ty ăn vạ, mấy tên vô lại kia cũng là do hắn ta thuê, tiền của bà Thái chắc chắn cũng là do hắn ta đưa!"
"Không có lệnh bắt giữ thì cũng chỉ có thể giam hai mươi bốn tiếng, cậu có thể đảm bảo hỏi được gì trong vòng hai mươi bốn tiếng không?" Trần Chiếu Huy hỏi lại Tiểu Mã.
"Vậy phải làm sao đây? Bắt trước rồi tính tiếp." Tiểu Mã tức giận không thôi, biết rõ hung thủ là ai nhưng lại không thể bắt, loại kìm nén này thực sự rất chi là khó chịu.
Đang nói, Tiểu Trương đang xem hệ thống thông báo bên kia bỗng nhiên mở miệng: "Đội phó, Vương Cánh Hàng bị đồn công an khu Đông bắt!"
"Nguyên nhân là gì?" Hai mắt của Phương Sơ Dương sáng lên.
"Cướp... cướp giật."
/Hết chương 21/