Vệ Sĩ Tạm Thời

Chương 50 :

Ngày đăng: 12:26 19/04/20


Chuyển ngữ: Cực Phẩm



Bên Phương Sơ Dương bận rộn cả buổi nhưng không thu hoạch được gì. Bây giờ vẫn còn chưa vẽ ra được hình của chị Hà, không thể lộ liễu được, để tránh đả thảo kinh xà khiến cho chạy mất, giờ đành phải rời khỏi Chu Trại trước.



"Giờ chúng ta đi đâu?" Tiểu Trương lái xe, hỏi đội phó.



"Đi đến phố thương mại Kim Hâm để xem bọn Tiểu Mã sao rồi." Phương Sơ Dương nhìn thoáng qua thời gian.



Tiểu Trương chuyển hướng đi về phố thương mại Kim Hâm.



Khu thương mại này khác với khu thương mại sa hoa như Vạn Trà, Kim Hâm chủ yếu kinh doanh mặt hàng giá rẻ và mấy tiệm bán nhỏ, cửa hàng thì nhiều nhưng là thuộc về những hộ cá thể kinh doanh nhỏ, luật lệ quản lý không bằng Vạn Trà.



Hai người Trần Chiếu Huy và Mã Thiên Hành xuyên như con thoi trong con đường chật hẹp, lập tức bị mất phương hướng. Tiểu Mã chỉ có thể không ngừng hỏi người khác về vị trí, quẹo trái quẹo phải, đầu đầy mồ hôi.



"Ông trời của tôi, cũng không biết sao mấy cô gái đi dạo phố ở khu này được, không bị lạc đường à?" Tiểu Mã khổ không thể tả, đồ mặc thời trang rối chồng lên nhau, chiếu vào mắt bỗng biến thành từng miếng gạch men màu sắc rực rỡ, hiệu quả kia có thể so với thuật thôi miên.



Nhưng mà cái này vẫn chưa phải là khó khăn nhất, đợi bọn họ điều tra rõ tình huống lộn xộn ở đây thì còn càng nhức đầu hơn. Lộn xộn của Kim Lâm không chỉ về cách bày sạp, mà cách quản lý cũng lộn xộn nốt. Ở đây không có nhân viên biểu diễn rối cố định, có khi là lúc khu thương mại làm hoạt động gì đó mướn, có khi là chủ sạp tự mình thuê.



Chủ sạp gần đó nói, hôm đó có thú rối biểu diễn của cửa hàng điện thoại di động, tiệm thức ăn nhanh, và cả phát quảng cáo nữa. Có rất nhiều nhân viên không cố định, thậm chí thỉnh thoảng còn có mấy thú rối biểu diễn ở khu thương mại kế bên chạy qua phát quảng cáo.



Vẻ mặt Tiểu Mã tuyệt vọng, Tiểu Trần thì cực kỳ cẩn thận đi đến từng sạp để điều tra.



"Công việc điều tra hình sự vốn chính là phức tạp rườm rà, có phiền phức hơn nữa thì cũng phải làm, người bị hại vẫn còn đang chờ chúng ta đó." Trần Chiếu Huy an ủi đồng nghiệp đang bị hoảng đến hôn mê bên cạnh.



Tiểu Mã ngạc nhiên nhìn hắn từ trên xuống dưới: "Cũng có khả năng lắm đó Trần Thật Thà, cậu thế mà cũng biết nói đạo lý."



Cả ngày Phương Sơ Dương gọi hắn là Trần Tiểu Hắc, những đồng nghiệp khác thì thích gọi hắn là Trần Thật Thà, bởi vì cho dù đội phó có nói hắn đi làm cái gì thì hắn cũng thành thành thật thật đi làm, y như một con bò già yên lặng ít nói.



"Đó là đội phó nói." Tiểu Trần ngượng ngùng gãi đầu một cái.



"Đội phó đội phó, cậu nhớ kỹ hết những lời mà đội phó nói sao?" Tiểu Mã câm nín nhìn hắn.



"Không có, đội phó nói gì quan trọng thì tôi mới nhớ." Vẻ mặt Trần Chiếu Huy thật thà nói.



"..."



Đợi đến lúc Phương Sơ Dương tìm được hai người bọn họ, thì hai người trẻ tuổi đã mệt rũ rượi, ngồi xổm ở trước chỗ đầu gió cửa khu thương mại uống nước.



"Đội phó!" Trần Chiếu Huy thấy Phương Sơ Dương, lập tức đứng lên.



"Sao rồi?" Phương Sơ Dương thấy hai người bọn họ nóng đến tội nghiệp, mời hai người đi vào tiệm thức ăn nhanh uống gì đó.



"Trong khu thương mại này tổng cộng có ba loại thú rối biểu diễn, theo thứ tự là của cửa hàng điện thoại di động, tiệm thức ăn nhanh, và phát tờ rơi quảng cáo. Thú rối biểu diễn của cửa hàng điện thoại là loại bơm phồng, lớp áo ngoài rất mỏng, khi biểu diễn xong thì sẽ thoát hết hơi bên trong, không thể nào nhét trẻ em vào chạy được. Tiệm thức ăn nhanh thì chính là tiệm này, thú rối biểu diễn của bọn họ là nhân vật phim hoạt hình, tháng gần đây bọn họ đều dùng Minions..." Tiểu Mã ừng ực ừng ực uống hơn nửa ly Coca đá, cuối cùng mới uống từ từ lại, rồi giờ mới nói hết chuyện mới đi tra được.



Thú rối biểu diễn hình Minions rất lùn, người mặc nó phải ngồi xổm xuống, bên trong không thể giấu trẻ em được. Loại trừ hai chỗ đó, chỉ còn lại người phát tờ rơi quảng cáo là khá khả nghi. Nhưng những người này đều đến từ chỗ khác, cực kỳ khó tìm.



"Tìm tất cả quảng cáo hôm đó về, rồi đi hỏi từng cửa hàng tương ứng." Phương Sơ Dương cho bọn họ một gợi ý.



"Đúng thế, vừa nãy em nóng nên hồ đồ quá." Tiểu Mã vỗ bàn một cái, suýt nữa là lật úp đồ uống của Tiểu Trần. Lúc nãy khu thương mại bị cúp điện một lúc, suýt nữa là nướng chín hai người.



"Nhất định phải nhanh chóng tìm được người này, nhưng lúc tìm được khoan hãy bắt lại, thử xem có thể theo hắn ta tìm được chị Hà không." Phương Sơ Dương thở dài.



Làm sao mà Địch Thần đi dạo phố thôi cũng gặp được hiện trường xảy ra vụ án, bọn họ lao lực đi vòng vòng cả ngày thì chẳng có tiến triển gì.



"Anh Thần chắc chắn là Conan chuyển thế." Tiểu Mã vô cùng tán thành với cái này, nhớ ngày đó hắn canh Vương Cánh Hàng mấy ngày cũng chẳng phát hiện được gì, anh Thần xông lên đánh cho một trận liền đánh ra được manh mối điện thoại.



"Cái gì mà Conan chuyển thế, Conan người ta còn đang sống tốt trong phim hoạt hình kìa. Tôi nghĩ là, anh Thần chính là bóng đèn gợi ý trong game, nhấn vào một cái là có thể xuất hiện manh mối." Tiểu Trương cũng theo vào góp vui.
Cái này Cao Vũ Sanh vừa nghe là hiểu, chắc là Cao Mục Địch có lui tới với Công ty Đầu tư Cá Mặn. Cá Mặn làm quỹ đầu tư tư nhân, mục tiêu khách hàng chính là mấy anh công tử tiền tài dư dả như Cao Mục Địch.



Cao Vũ Sanh cười cười: "Đó là do Quý tổng biết làm ăn."



Hai người ăn ý cười cười, nâng ly uống cạn.



Lúc uống rượu xong ra ngoài thì trời đã tối đen. Nhà hàng Tây này không có gara, xe của khách hàng đều đậu ở chỗ đậu xe lề đường, xếp một hàng thật dài.



"Ở đây!" Một giọng nữ trong trẻo truyền đến, Cao Vũ Sanh nhìn sang, chỉ thấy một cô gái vô cùng xinh đẹp đang cầm chìa khoá xe ngoắc hướng bọn họ.



Hai người nhìn nhau.



"Làm ơn cho qua." Một anh chàng đẩy hai người bọn họ ra, trực tiếp đi đến chỗ cô gái kia, ôm rồi hôn một cái.



Quý Tiện Ngư nhìn đến chua lòm: "Hai con cún độc thân chúng ta chẳng có bạn gái đón rồi, chắc phải tìm một người đến lái xe thôi."



Cao Vũ Sanh cúi đầu nhìn điện thoại, số điện thoại tư nhân không có cuộc gọi nhỡ nào, cũng không có tin nhắn hỏi hắn đang ở đâu. Không biết có phải là do uống rượu không, các loại ảnh tượng bay loạn trong đầu, bỗng nhiên nhớ đến lúc còn bé. Tiểu học, tan học về nhà, những bạn khác đều có người đến đón, chỉ có hắn là không có.



"Cao Vũ Sanh, sao không có ai đón bạn vậy?" Bạn học được phụ huynh nắm tay hỏi hắn.



"Ca ca đang ở đầu đường chờ mình đó." Lúc đó phiên bản nhỏ của hắn bây giờ chỉ vào góc xa xa, kiêu ngạo miêu tả người không thể nào đang đứng đợi hắn ở đó được.



Trên điện thoại nói người lái xe thay sẽ đến ngay bay giờ, Cao Vũ Sanh tạm biệt Quý Tiện Ngư, đi đến hướng xe mình. Hai người bọn họ đến trễ, xe đậu khá xa. Quý Tiện Ngư đậu ở một chỗ khác, hắn thì đậu ở lề đường của đường nhỏ khác.



Quẹo qua một góc, chợt phát hiện có một người dựa vào xe. Người nọ đeo khẩu trang, một tay đặt trong túi, lười biếng dựa vào cửa xe cúi đầu nghịch điện thoại.



"Ca ca." Cao Vũ Sanh ngây ngẩn nhìn anh.



Địch Thần thu điện thoại lại, ngẩng đầu nhìn hắn, tháo khẩu trang xuống lộ ra một nụ cười rực rỡ: "Ăn no chưa?"



"Sao anh tìm được em?"



"Hai chúng ta có chia sẻ vị trí ở trên bản đồ Tiêu Điểm mà, ngốc quá." Địch Thần nhìn không rõ, vẫy vào khoảng không một lát mới đấm được đến vai hắn, bỗng nhiên lại gần ngửi ngửi, "Em uống rượu à, có cần gọi người đến lái xe không?"



"Gọi rồi." Giọng nói Cao Vũ Sanh khàn khàn, "Ca ca..."



"Hửm?"



"Anh nhìn em đi."



"Làm gì?"



"Sau này, anh có thể chỉ nhìn một mình em không?" Cao Vũ Sanh kéo người lại gần.



"Được chứ, em quét lên người một lớp nước sơn màu dạ quang đi, thế thì sau này anh chỉ nhìn thấy một mình em thôi." Địch Thần chỉ nghĩ hắn say nên cười trêu hắn.



Cao Vũ Sanh hơi cười, nắm tay anh trong cơn gió đêm hơi lạnh đầu thu, bỗng nhiên hiểu ra. Có giành được chấp niệm và tình cảm thì cũng chẳng thể lấp được khoảng trống trong tim được, sẽ chỉ khiến con người ta càng muốn đòi nhiều hơn thôi. Độc chiếm, cố chấp, khát vọng, dục niệm, tất cả điên cuồng và bất an, còn có một cái tên khác, là thích.



/Hết chương 50/



Xì poi:



Địch Thần: Thiên Tứ đúng là sinh vật đáng yêu nhất trên tinh cầu này, cho dù là khi còn bé hay là hiện tại.



Cực Phẩm: Tám nhảm chút về bộ truyện mình mới đọc xong gần đây. Đó là bộ "Đế Vương Công Lược." Bộ này mình đọc rồi drop lại đọc rồi drop, bữa con bạn review hay quá nên quyết tâm đọc hết. Đọc xong mới thấy hối hận vì đọc nó quá trễ. Nếu ai thích thể loại tình thánh cấp 1000 lưu manh công x thâm tình biệt nữu thụ thì có thể đọc thử.