Vệ Sĩ Tạm Thời
Chương 51 :
Ngày đăng: 12:26 19/04/20
Chuyển ngữ: Cực Phẩm
Có một chút rượu trợ ngủ, một đêm này Cao Vũ Sanh ngủ đến vô cùng thoải mái. Sáng sớm, báo thức trong điện thoại vang lên, chưa đợi đưa tay ra mò thì đã được người bên cạnh tắt đi.
Địch Thần tắt chuông báo, nhìn cậu nhóc vùi trong lòng mình còn đang cố gắng mở mắt, nhịn không được nhếch miệng cười. Do giường bệnh khá hẹp, hai người phải dựa vào rất gần, gần như là dán vào nhau, anh có thể thấy rõ lông mi thật dài của Cao Vũ Sanh quét lên áo ngủ của mình.
Thiên Tứ đúng là sinh vật đáng yêu nhất trên tinh cầu này, cho dù là khi còn bé hay là bây giờ.
Nhìn chằm chằm cậu ngốc kia một hồi, đưa tay ra nắm lỗ tai lộ ra bên ngoài, nhẹ nhàng xoa xoa.
Đây là cách thức gọi dậy ôn nhu do Địch Thần chăm sóc trẻ nhỏ nhiều năm luyện ra được. Tim của Địch Mông Mông không tốt, không thể dùng cách gọi dậy giống như Phương Sơ Dương khi còn bé, tung chăn lên, kéo tai hét to như quỷ, chỉ có thể gọi dậy từ từ.
"Rời giường nào, hắc, đừng ngủ nữa." Địch Thần xoa xoa bóp bóp, mãi đến khi bóp lỗ tai ấy đỏ thì người cũng chưa thức, chỉ có thể kéo nó ra ngoài.
Cao Vũ Sanh từ từ mở mắt ra, che lỗ tai đã đỏ lên.
"Dậy rồi à, có đau đầu không?" Thanh niên bất lương Địch Thần lúc còn trẻ đã từng hút thuốc uống rượu đánh nhau, rất hiểu cảm giác đau khổ khi say rượu này.
"Không đau." Hôm qua uống rượu đỏ, lại chỉ uống hai ly nên không có gì đáng ngại cả. Cao Vũ Sanh hít sâu một hơi, dùng sức mạnh lý trí kiên định đứng dậy từ trong lòng ca ca, chuẩn bị đi làm.
"Không đau là được rồi, đau thì nói anh xoa cho em." Một tay Địch Thần chỉ vào đầu, cười nhìn hắn.
Đáng lẽ phải nói là đau chứ. Cao tổng có chút hối hận, nếu bỏ qua cơ hội này thì sẽ rất khó có được lại, nhưng mà giờ nói nữa chính là muốn bị đánh, chỉ có thể loẹt xoẹt đi rửa mặt.
"Để anh đi làm chung với em." Địch Thần nhảy xuống giường, chen theo vào nhà vệ sinh.
Cao Vũ Sanh đang đánh răng nên không nói gì được, chỉ dùng ánh mắt nhìn anh.
"Dù sao thì bệnh viện này cũng sẽ không tiết lộ lúc anh xuất viện, chỗ mắc như thế chỉ ngây ngô ngồi chơi game thì lãng phí quá." Thật ra Địch Thần chẳng lo lắng chuyện này mấy, miệng đầy kem đánh răng cũng vẫn có thể nói.
Cao Vũ Sanh nhổ kem đánh răng ra, súc súc miệng: "Hôm nay không đến công ty, đi làm hoạt động bên ngoài."
"Vậy thì anh càng phải theo!" Địch Thần bỗng kích động, văng một ít bọt kem đánh răng lên mặt Cao Vũ Sanh, khuôn mặt tuấn tú vừa rửa xong bỗng dính bọt trắng trắng, anh cười cười dùng tay lau đi cho hắn.
Cao Vũ Sanh đứng không nhúc nhích, tùy ý anh sờ loạn trên mặt mình, dường như men rượu hôm qua lại xông lên, cứ thế ngây ngây ngẩn ngẩn đồng ý mất.
(2) Viện phúc lợi có thu nhận người già, người tàn tật, trẻ mồ côi. Cô nhi viện thì chỉ thu nhận trẻ em.
"Sao cậu biết?" Phương Sơ Dương hít một hơi thuốc.
"Em đã từng ở đó." Tiểu Trần kiêu ngạo nói.
Đầu Phương Sơ Dương quay qua nghe, có chút kinh ngạc. Anh biết cha mẹ của Trần Chiếu Huy đã mất hết, nhưng không biết hắn đã từng ở trong cô nhi viện: "Không phải lúc trước cậu lớn lên ở trong thôn à?"
Trần Chiếu Huy là một người ít nói, bình thường chỉ biết cắm đầu làm việc, chưa từng nói đến chuyện này, chỉ thỉnh thoảng nói về việc mình từng hái táo ăn ở trong thôn.
"Lúc còn bé là ở trong thôn." Tiểu Trần giải thích, lúc đó cha mẹ đi ra ngoài làm việc, cũng lâu lắm nhưng không thấy về. Sau đó nghe nói là ở hầm mỏ đã xảy ra chuyện, hắn liền theo chú hàng xóm đi lên thành phố. Sau đó thì không biết người chú đó đi đâu, hắn thì được đưa vào cô nhi viện này.
Phương Sơ Dương quay đầu lại liếc mắt nhìn nhà dân bên kia, tạm thời không có động tĩnh gì. Đứng lên hoạt động một chút, ngồi xổm một lúc lâu chân đã tê rần, mang Tiểu Trần đến lắc lư gần cô nhi viện.
"Điều kiện của cô nhi viện này không tốt lắm, nhưng viện trưởng là một người rất tốt." Tiểu Trần thiếu thốn ngôn ngữ chỉ vào bảng quyên tiền cho Phương Sơ Dương xem, danh sách những người quyên tiền tháng này còn có tên của Trần Chiếu Huy, "Ông chủ khai thác mỏ kia chạy mất, đến nay cũng không tìm được. Em muốn trở thành cảnh sát để tóm tên xấu xa đó."
Phương Sơ Dương nhìn một lát, vỗ vỗ vai Tiểu Trần: "Cậu rất không chịu thua kém."
Trần Chiếu Huy gãi đầu một cái, có chút ngượng ngùng.
"Lúc nhỏ lận đận, có khi sẽ huỷ mất một người, có đôi khi lại sẽ tạo ra một người khác." Phương Sơ Dương bày ra tư thế đội trưởng, chuẩn bị động viên hậu bối một chút, chợt nghe có người gọi anh, cứng ngắc quay đầu lại, "Chắc chắn rồi, ngoại trừ một ít người."
"Hả?" Tiểu Trần ngốc ngốc quay đầu lại, nhìn theo mắt của đội trưởng.
Cạnh xe hạng sang đậu ven đường, có một người đeo khẩu trang đang vẫy tay với Phương Sơ Dương: "Cậu hai của Mông Mông, sao chú cũng ở đây thế?"
Phương Sơ Dương xoay người đi mất.
Trong lúc phá án thì phải tránh xa Địch Conan xui xẻo.
/Hết chương 51/
Xì poi:
Cao Vũ Sanh: "Sau này ca ca muốn đi đâu thì em sẽ đi với anh, đừng nên phiền đến cậu hai của Mông Mông."