Vệ Sĩ Tạm Thời

Chương 72 :

Ngày đăng: 12:26 19/04/20


Chuyển ngữ: Cực Phẩm



Cao Văn Tranh đi từng bước một xuống, dư quang đảo qua Cao Vũ Sanh, giống như là gió lạnh quét qua kiến càng không biết tự lượng sức mình, mang theo vài phần đồng tình khinh miệt. Cô đã lăn lộn ở Cửu Dật nhiều năm như thế, làm từ nhân viên tầng chót nhất lên, bây giờ đã là tổng giám đốc điều hành. Lướt qua chỗ ngồi của tiểu bối, ngồi ở vị trí của tầng quản lý.



Chẳng qua là hôm nay trung tầng không có ai đến cả, chỉ có một mình cô ngồi một mình ở chỗ đó. Ưu nhã gỡ bao tay màu đen xuống, giơ gậy chống tựa vào ghế, một tay chống lên đó khẽ nhếch cằm. Giống như là một con chim khổng tước trung niên kiêu ngạo, chen giữa một đám chim khổng tước già gần đất xa trời và đám chim non còn non nớt, một mình một phương.



Địch Thần rất không thoải mái với ánh mắt này, quay đầu qua hỏi Cao Vũ Sanh: "Mắt của chị gái em bị lé à?"



Vốn Cao Vũ Sanh cũng chẳng để ý, ngừng một chút mới hiểu được anh đang nói gì, làm như thật gật đầu: "Chắc là thế, từ nhỏ chị ta đã vốn thế rồi."



"Chậc, để lát nữa giới thiệu cho chị ta một bác sĩ khoa mắt mới được." Địch Thần bĩu môi.



"Tôi có quen một bác sĩ chuyên khoa mắt rất có tiếng, có cần giới thiệu cho chị Văn Tranh không?" Chu tiểu thư không hiểu, nghe hai người bọn họ nói thế thì cố gắng hoà vào trọng tâm câu chuyện.



Cao Vũ Sanh: "Cô có thể thử xem."



Hội nghị bắt đầu, Cao Chấn Trạch đứng trên bục nói vài ba câu đơn giản, rồi giao hội trường lại cho thư ký. Hội nghị hôm nay chủ yếu là để thảo luận về vấn đề của hạng mục xe thể thao mới ra mắt gần đây. Nửa phần trước thì toàn là nhóm đổng sự thảo luận, chưa đến lượt nhóm tiểu bối.



Đây là lần đầu tiên Địch Thần được tham dự buổi họp hội đồng quản trị của công ty lớn, chẳng có chút văn minh gì giống trong phim truyền hình diễn cả -- mọi người im lặng giơ tay biểu quyết, mà là ông một lời tôi một câu y như cái chợ bán cá, nhao nhao ồn ào liên tục.



"Đây là sản phẩm quan trọng để cho xe ô tô Cửu Dật thay đổi, lúc trước quảng cáo quá, mặt nào cũng phải coi cho kỹ. Nhưng mà mọi người nhìn xem, bây giờ kế hoạch tiêu thụ là cái loại rách nát gì, đưa ra thị trường đã một tuần mà lượng thu nhập rất thấp, căn bản là người tiêu thụ cũng chẳng muốn mua."



"Lúc mới bắt đầu muốn làm hạng mục này thì tôi đã phản đối, nhưng mấy người không nghe. Bây giờ biện pháp tốt nhất chính là ngừng lại đúng lúc, bán hết những cái đã sản xuất đi."



"Nếu không thay đổi thì chẳng lẽ lại muốn làm sản phẩm hạng chót cả đời sao? Hạng chót trên thị trường đã suy thoái rồi, lần này thất bại thì cũng có thể thử lần khác."



Dãy bàn của hàng đầu tiên có hình cong gần giống hình tròn, bọn họ có thể thấy bục thuyết trình, mà cũng có thể thấy chỗ khác, tiện cho lúc nào cũng cãi nhau được. Thành viên trong hội đồng quản trị của Cửu Dật thì đổng sự chấp hành chiếm đại đa số, bọn họ đều là cao tầng của công ty, ai cũng có cách giải thích của mình với kiểu quản lý công ty. Nhất là hôm nay còn là buổi hội nghị không chính thức, không có nhiều quy củ lắm, vừa mở miệng ra là cãi đến đỏ mặt tía tai.



Địch Thần nghe không hiểu lắm, nhàm chán lấy điện thoại ra, tắt âm thanh đi bắt đầu chơi game.



Chu tiểu thư bên cạnh cầm bản PPT đã in ra, đang yên lặng ôn lại xem lát nữa phải lên bục nói gì. Mà Cao Vũ Sanh giống như là không cần lên thuyết trình vậy, say sưa nghe những người đó cãi nhau, thỉnh thoảng còn ghi lại mấy từ gì trên giấy.



Một lát sau không thấy Địch Thần có động tĩnh gì, quay đầu sang nhìn anh, chỉ thấy người nọ đang vô cùng tập trung chơi một trò chơi offline đã có từ lâu -- Đào Vàng.


Sắc mặt của Chu Lâm Na không được tốt lắm, Cao Mục Địch bên kia thì càng không khá hơn chút nào. Bản kế hoạch này của Cao Văn Tranh chỗ nào cũng ghim cái "Kế hoạch thuê tài chính" của hắn.



"Sao chị em giống như là đã xem bản kế hoạch của em trai em vậy?" Địch Thần dùng mu bàn tay vỗ vỗ Cao Vũ Sanh, nghi ngờ nhìn hắn.



Mặt Cao Vũ Sanh không thay đổi nghiêng đầu qua, ngờ ra kiểu vô số tội.



"Cái cần làm bây giờ là phải sản xuất chậm lại, biến những chiếc xe thành này số lượng có hạn, đẩy giá cao lên, để nâng giá trị thị trường lên. Nếu không thì lúc sản xuất xe thể thao đời thứ hai thì sẽ chẳng bán được."



Lý luận của Cao Văn Tranh rõ ràng là được hội đồng quản trị tán thành dễ dàng hơn. Dù sao cô cũng biết dùng số liệu để nói, hơn nữa còn đưa ra phương pháp có thể làm được. Đổng sự hàng thứ nhất đều nghe vô cùng chăm chú, còn thường gật đầu.



"Lão Cao, cô con gái này của ông được lắm đó." Đổng sự Chu cười híp mắt nói với Cao Chấn Trạch.



Cao Chấn Trạch không nói gì.



Cao Văn Tranh cười nhạt, bước xuống bục ngồi phía sau Cao Chấn Trạch nói với đổng sự Chu: "Người cha chờ đợi nhất chính là Vũ Sanh, dù sao cũng là người tự mở công ty."



"Ha ha." Đổng sự Chu không nói gì nữa.



Không chỉ có Cao Chấn Trạch chờ mong mà những đổng sự khác cũng khá mong đợi. Người bên ngoài nhìn vào ba chị em nhà họ Cao thì người có tiền đồ nhất chính là Cao Vũ Sanh. Tuổi còn trẻ đã tự tạo dựng công ty của mình từ hai bàn ty trắng, còn làm đến phong sinh thuỷ khởi, cực kỳ có tiếng. Ở trong mắt của người thế hệ trước hay là những người trẻ thì cũng là thiên chi kiêu tử.



Cao Vũ Sanh không nhanh không chậm đứng dậy, vừa đi vừa cài nút măng sét của áo sơ mi. Hai tay trống trơn đứng trên bục, không có tư liệu cũng không có PPT, thanh tùng ngọc thụ đứng ở chỗ tỷ lệ hoàng kim trên bục, toàn bộ tiêu điểm của hội trường liền tụ lên trên người hắn.



"Thành thật mà nói, con không làm bản kế hoạch nào cả." Cao tổng được mong đợi, khi mở miệng ra chính là một câu như thế.



Dưới bục lập tức xôn xao, mặt Cao Chấn Trạch bỗng đen lại.



Địch Thần cũng không hiểu ra sao, không làm? Vậy thằng nhóc này thức đến nửa đêm là để chơi game à?



Mặt Cao Vũ Sanh không đổi sắc chờ xôn xao dừng lại, sau đó mới dùng giọng nói dễ nghe có sức thuyết phục vô cùng ổn định, không nhanh không chậm nói tiếp: "Bản kế hoạch cần có số liệu đầy đủ làm nền tảng, điều tra thị trường tỉ mỉ thì mới làm ra được, làm gấp rút trong vòng một tuần gì đó thì không được xem là một bản kế hoạch, cùng lắm cũng chỉ được gọi là một bản kế hoạch dự án mà thôi."



/Hết chương 72/



Cực Phẩm: Mình không học chuyên ngành Kinh tế nên định nghĩa của những từ chuyên ngành trong truyện mình chỉ lên mạng đọc định nghĩa rồi chú thích theo cách hiểu đơn giản của mình. Nếu ai thấy sai thì cứ góp ý nhé.