Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Chương 101 : Giấy uốn nếp

Ngày đăng: 18:12 19/04/20


Người con gái kia giật mình, nhanh chóng bước ra, nở một nụ cười gượng gạo, dáng vẻ có chút đáng ngờ :

- Chào Tổng giám đốc Tô!

Tô Ánh Tuyết nhìn bộ đồng phục của người phụ nữ đang mặc, nhìn xuống cả thẻ công tác trên áo, vẻ mặt vẫn không hề thay đổi:

- Hoàng Lâm, cô làm ở đây bao lâu rồi?

- Sáu năm rồi!

Khuôn mặt xinh đẹp của Hoàng Lâm nở nụ cười hãnh diện.

Tô Ánh Tuyết lại nhíu mày, nhìn dò xét từ trên xuống dưới bộ quần áo của Hoàng Lâm :

- Cô rất tự tin về vóc dáng của mình thế sao? Chiếc váy ngắn may hoa văn theo kiểu Scotland, đến cái dáng mập mạp của cô mà cũng lộ hết ra.

Sắc mặt Hoàng Lâm nhợt nhạt, vội vàng giải thích :

- Không có…Tổng giám đốc Tô, bộ này do tôi mua lúc chưa kết hôn. Nhưng vì tôi mới sinh con được ba tháng nên thân hình vẫn chưa hồi phục.

- Chưa phục hồi thì phải nhanh chóng mà phục hồi đi. Bụng mỡ thì nhão xệ, chân tay thì mập ú, đi làm lại còn mặc những bộ đồ vừa vặn tôn dáng của những người gầy. Đến việc giữ vóc dáng của mình và phong cách ăn mặc phối đồ cũng không biết. Người quản lí như cô đi khảo sát thị trường không phải sẽ làm mất thể diện của công ty thời trang của chúng tôi sao?

Tô Ánh Tuyết chất vất không hề nể tình.

Mắt Hoàng Lâm ngân ngấn nước, khóc sụt sùi nói :

- Tổng giám đốc Tô….Sao cô lại nói tôi như vậy? Phụ nữ sinh con đâu có dễ gầy đi được?

- Công ty đâu phải trung tâm ở cữ, cũng không bắt cô không được sinh con nhưng trách nhiệm thuộc về cô. Nếu hợp đồng của cô chưa đến hạn thì sau này hãy đến ban hậu cần làm việc. Nếu đã sắp hết hạn thì nhanh chóng tìm nơi khác đi, muốn từ chức cũng tùy cô. Chút nữa tôi rời đi, cô có thể gửi đơn xin từ chức cho tôi, tôi sẽ đích thân tiếp nhận…

Hoàng Lâm vô cùng bất ngờ. Nói như vậy chẳng phải đang muốn đuổi cô đi sao?

- Tôi… tôi đã dành hết cả tuổi thanh xuân để cống hiến cho công ty. Vậy mà cô…chỉ vì một lần tôi mặc nhầm đồ mà cô nỡ đối xử với tôi như vậy!
Tô Ánh Tuyết mỉm cười, vỗ nhẹ vào vai Hoàng Lâm rồi đi về phía bãi đỗ xe.

Đám người quản lí đứng đó vô cùng cảm động cũng vô cùng cảm khái. Hóa ra Tô Ánh Tuyết đã phải hao tâm khổ tứ, làm bộ lạnh lùng như thể muốn đuổi Hoàng Lâm.

Những người này cũng lấy lại tự tin, nghĩ lại những điểm chưa tốt mà Tô Ánh Tuyết vừa chỉ bảo ban nãy rõ ràng cũng chỉ muốn tốt cho mọi người. Vậy nên, mọi người không còn suy sụp tinh thần nữa.

Sự kính trọng đối với người quản lý trẻ tuổi này cũng tăng lên.

Lâm Phi đứng ở đó không khỏi ngạc nhiên. Người con gái này đến lúc sắp đi rồi mà còn có chiêu xoay ngược tình thế như vậy? Thủ đoạn mua chuộc lòng người này cũng khá lợi hại.

Hắn là người ngoài cuộc, hiểu rõ mọi chuyện. Nếu hắn cũng là một trong những người quản lí đang đứng đó e rằng cũng sẽ bị những lời của Tô Ánh Tuyết làm cho cảm động.

Ngồi vào trong xe, dường như có chút mệt mỏi, Tô Ánh Tuyết tựa lưng vào một bên, nhắm mắt lại.

Lâm Phi lái xe trở về, cười nói :

- Tổng giám đốc Tô, cách cô khích lệ nhân viên khiến tim người ta đập nhanh đấy. Cô khiến tâm trạng Hoàng Lâm lúc mừng lúc lo, khéo lại mắc bệnh tim đấy.

Tô Ánh Tuyết không mở mắt, thản nhiên nói :

- Hợp đồng của cô ấy vẫn còn hai năm, nếu cô ấy nhất quyết không chịu từ chức thì tôi sẽ phải đền rất nhiều tiền. Hơn nữa, làm vậy sẽ ảnh hưởng tới tính tích cực của các nhân viên khác, mà tôi cũng không có ý định sa thải cô ấy… Chỉ là dọa cô ấy một chút thôi.

Lâm Phi cười khổ. Hắn sớm biết người con gái này không đơn giản như vậy, có lẽ trước khi đến kiểm tra đã điều tra qua về bọn họ, chỉ là lợi dụng Hoàng Lâm một chút thôi.

Tô Ánh Tuyết đang nhắm mắt ngồi sau, không biết nghĩ tới chuyện vui gì, đột nhiên bật cười rồi lẩm bẩm ;

- Con người chính là những đông vật ngu xuẩn bị khống chế bởi chất adrenalin. Cách nói “ Tờ giấy vo tròn vào sẽ bay được xa hơn” mà họ cũng tin được…haha… Tờ giấy bị vo nhăn nheo thì chỉ có thể vứt vào thùng rác. Hiện thực đâu có tồn tại chuyện bay càng xa.

- Tôi nói những lời này cũng chỉ là khẩu hiệu mà thôi. Nhưng đối với những người ngày ngày sống trong khổ cực thì có lẽ khẩu hiệu mới là thứ mà họ cần. Anh thấy có đúng không?