Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc
Chương 102 : Không nể mặt
Ngày đăng: 18:12 19/04/20
Đôi mắt dễ thương, long lanh như thủy tinh của Tô Ánh Tuyết chớp chớp nhìn về phía Lâm Phi.
Lâm Phi quay đầu lại, lặng nhìn cô một hồi rồi nói :
- Trước mặt tôi cô nói những lời đầy mưu mô và máu lạnh như vậy không sợ tôi chạy mất à?
Tính tình Tô Ánh Tuyết cũng không tệ, vừa cười dí dỏm vừa tự nhiên nói :
- Cho dù tôi không nói thì anh cũng đoán được suy nghĩ của tôi. Nói trắng ra thì cách suy nghĩ của tôi và anh trên một phương diện nào đó rất giống nhau. Hơn nữa, anh còn dám giết người thì sợ gì tôi chứ?
Trong lòng Lâm Phi có chút dư vị gì đó khác thường, trong mắt hiện ra một tia vui mừng. Không kể đến việc thích hay không thích nhưng người con gái này càng ngày càng thu hút hắn.
Cái này chẳng phải “ ngưu tầm ngưu, mã tầm mã” , “ nhân dĩ quần phân, khí vị tương đầu” sao?
Có thể, hắn thực sự không hợp với một người phụ nữ bình thường. Những kiểu con gái đa nhân cách, trái luân thường đạo lý, không chịu tuân thủ những quy tắc sẵn có, nội tâm còn chứa một chút tà tâm sẽ thích hợp với hắn hơn.
Lâm Phi cũng không muốn che giấu suy nghĩ lúc này của mình, nhìn Tô Ánh Tuyết từ kính chiếu hậu, cười nói :
- Tô Ánh Tuyết tiểu thư, cô có biết cảm giác của tôi đối với cô bây giờ giống với cái gì không?
- Cái gì?
Tô Ánh Tuyết có chút mong mỏi câu trả lời.
- Giống như một con cá mập đang đói trong biển lớn ngửi thấy mùi máu tươi….
Tô Ánh Tuyết sửng sốt một chút, hai má lúm đồng tiền liền đỏ ửng lên.
Hai người trầm mặc một lát, không khí trong xe có chút mập mờ.
Lâm Phi ý thức được câu nói đó của hắn có chút quá đáng, như thể đang muốn ăn thịt người con gái này, liền cười khoan khoái nói :
- Tổng giám đốc Tô, muộn như vậy rồi, cô muốn về công ty hay về nhà?
Tô Ánh Tuyết bỗng nhiên nói :
- Tôi muốn nhìn cá mập…
- Hả?
Lâm Phi cứng lưỡi. Suýt nữa thì hắn quên mất người con gái này vẫn còn một mặt ương ngạnh máu lạnh. Nhưng, bình thường thì sẽ chẳng có người nhân viên nào của Khuynh Thành tới đây xem những tướng binh tôm cua này.
Hai người cứ đi, cứ đi đến một đại sảnh hình tròn ở vị trí mấu chốt, bốn bề xung quanh là những động vật dưới nước có kích thước tương đối to. Tô Ánh Tuyết muốn nhìn thấy cá mập đang bơi.
Ngược lại, không kể đến loài cá mập cỡ lớn, chỉ cần là những con cá mập nhỏ dài khoảng hai mét đã khiến không ít người phải khóc.
Tô Ánh Tuyết chăm chú nhìn cá mập một lúc, đột nhiên như nhớ ra điều gì, đắc ý ngoảnh đầu nhìn Lâm Phi nói :
- Lâm Phi, cá mập không có bong bóng cá đấy nhưng lúc ngủ cá mập vẫn có thể bơi mà không bị chìm xuống. Anh có biết là tại sao không?
Lâm Phi sững sờ, cười quái dị nói ;
- Cô đang kiểm tra kiến thức về động vật dưới nước của tôi à?
Tô Ánh Tuyết không phủ nhận, dương dương tự đắc nói :
- Không phải lúc nào anh cũng để bộ dạng hiểu biết mọi chuyện sao? Vấn đề nhỏ xíu thế này mà cũng làm khó được anh à?
Nhìn bộ dạng vẫy đuôi tự đắc của cô, Lâm Phi không biết vẻ tự đắc đó của cô từ đâu mà đến.
- Có muốn tôi nói cho anh biết không?
- Vì cơ quan khống chế việc bơi của cá mập ở tủy sống chứ không ở đại não nên dù lúc cá mập ngủ cũng có thể bơi trong vô thức.
Không đợi Tô Ánh Tuyết nói đáp án, Lâm Phi đã ung dung nói ra đáp án của hắn.
Tô Ánh Tuyết đầu tiên thì kinh ngạc, sau đó có chút ảo não, chu cái miệng, giận dỗi liếc nhìn Lâm Phi.
- Có nhầm hay không vậy? Đến cả những loài động vật mà anh cũng biết sao? Không để cho người ta chút sĩ diện gì…
Tô Ánh Tuyết cảm thấy bất lực. Chẳng lẽ trong đầu người đàn ông này có lắp phần mềm tìm kiếm Sougou à? Sao cái gì anh ta cũng biết vậy?
Lâm Phi nhìn bộ dạng giận dỗi của người con gái trước mặt hắn, trong lòng cảm thấy có gì đó khác thường, ánh mắt ôn hòa, bất chợt đưa tay vuốt mặt cô.
Tô Ánh Tuyết có chút tê dại trước ảnh mắt của Lâm Phi, cô muốn tránh nhưng thân thể cô như đông cứng, đứng trơ trơ nhìn cánh tay đang giơ ra muốn vuốt má cô.
Bàn tay vừa giơ ra được một nửa thì đột nhiên thấy có tiếng động từ nơi không xa vang đến, cắt đứt thế giới màu hồng của hai người.