Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Chương 120 : Không ít kẻ thù

Ngày đăng: 18:13 19/04/20


Màn đêm dần bao phủ, ngọn đèn đường như con rắn dài giăng khắp nơi, nằm phục lên thành phố.

Khách sạn Taylor ven hồ Lâm An, thể hiện rõ sự cao quý xa hoa, đèn đường năm màu chói mắt, tựa như Dạ minh châu trên hồ.

Các loại xe sang trọng nối đuôi nhau đi tới bãi đỗ xe, lượng lớn phóng viên truyền thông đã có mặt bên ngoài khách sạn, không được phép vào trong.

Dù sao thì đây cũng không phải là buổi tiệc rượu giải trí, mà là buổi tiệc rượu thương hiệp có liên quan đến không ít cơ mật thương nghiệp, cho nên mặc dù các phóng viên rất muốn đưa tin về đời tư của những phú hào này, nhưng cũng chỉ có thể đứng trông từ xa.

Là gia tộc tài phiệt của thành phố Lâm An này, lại là thời khắc mấu chốt nguy hiểm của gia tộc, lần hành động này của Tô gia hiển nhiên sẽ khiến mọi người chú ý.

Khi chiếc xe Bentley của Tô Ánh Tuyết chậm rãi đỗ ngoài thảm đỏ của cổng lớn khách sạn, đèn đã bắt đầu rực sáng. Mặc dù không có cách nào chụp được ảnh chính diện, nhưng bọn họ cũng hy vọng có thể chụp được ít dấu vết sót lại.

Lâm Phi với tư cách là bạn đồng hành và vệ sĩ của Tô Ánh Tuyết, đã xuống xe trước. Hắn mặc bộ đồ Tây Versace màu đen được may thủ công, chiếc áo sơ mi trắng cổ rộng, nhìn có vài phần tiêu sái. Vốn dĩ là khuôn mặt có chút tục tằng, nhưng tại thời khắc này lại thêm mấy phần tuấn lãng và nho nhã.

Thêm vào việc Lâm Phi mặc gì cũng có thể khống chế khí chất đặc thù nên rất nhiều không rõ tình hình còn tưởng rằng đây là đại thiếu gia của gia tộc nào, hỏi kỹ ra mới biết, thì ra là vệ sĩ.

Cô chủ mang theo vệ sĩ đến dự tiệc rượu, cũng không phải là chuyện gì mới mẻ. Dù sao rất nhiều cô chủ là nữ độc thân, nuôi mấy vệ sĩ nam có quan hệ thân thiết là chuyện thường có. Phụ nữ cũng có nhu cầu, cho nên người trong ngành cũng không thấy gì kỳ lạ.

Chỉ là, một số phóng viên biết chút ít nội tình đều hiểu, người vệ sĩ này của Tô Ánh Tuyết có chút đặc biệt, lần trước còn to gan lớn mật bắt cóc Mã Thanh Hoành ngay giữa đường phố.

Có thể thấy, nữ tổng giám đốc lạnh lùng như băng sơn này tuyệt đối không nuôi vệ sĩ làm cảnh như những nữ phú hào khác, mà là vệ sĩ, một nhân vật hung ác dám động thủ.

Nhưng vì lãnh đạo cấp trên đã hạ lệnh, các phóng viên không được phép đưa tin và điều tra người đàn ông này nên mọi người cũng im lặng không lên tiếng.

Đã lâu lắm rồi Lâm Phi không được cảm nhận thời khắc cao quang này, cũng may không đến mức không thích ứng.

Sau khi xuống xe, thần sắc Lâm Phi như ngắm nhìn bốn phía, xác nhận không có vấn đề gì mới cài lại cúc áo trên và thắt nơ áo.
Đương nhiên, nhiều thương nhân đã nếm trải “mùi vị” mà Tô Ánh Tuyết đem lại trên phương diện làm ăn, có lẽ có phần hiểu rõ cách làm người của Tô Ánh Tuyết, không dám chỉ xem cô như một mỹ nữ, ánh mắt khó tránh khỏi có phần cảnh giác.

Về phần Lâm Phi, người hiểu sẽ nhìn hắn bằng con mắt hứng thú, người không rõ tình hình sẽ trực tiếp phớt lờ.

Chẳng mấy chốc, hai người đã vào đến bên cạnh bể bơi tiệc rượu ngoài trời, bốn mặt đều là khách quý ăn uống linh đình, và các nhân viên phục vụ bận rộn.

Bên tổ chức đã mời dàn nhạc Tây Dương đến, họ đang diễn tấu tổ khúc Hoàng gia chói lửa của nhà soạn nhạc người Đức Handel.

Các đầu bếp nổi tiếng đến từ các nước đang tập trung ở khu nấu nướng, làm các món ăn mỹ vị trên khắp thế giới.

Rất nhanh Lâm Phi đã chú ý tới không ít người trong buổi tiệc rượu này đều dùng ánh mắt không thân thiện liếc tới:

- Tô Ánh Tuyết tiểu thư, xem ra kẻ thù của cô không ít đâu.

- Không bị người ta đố kỵ là tài trí phàm tục.

Tô Ánh Tuyết không thèm tiếp xúc với những người kia, cầm hai ly Champagne trên khay người phục vụ đang bưng rồi đưa cho Lâm Phi một ly.

Lâm Phi nhận lấy, nhấp một ngụm, cười nói:

- Cũng đúng, với tính cách này của cô, trên thương trường không thể thiếu kẻ thù.

Tô Ánh Tuyết bộ dạng không quan tâm:

- Có thực lực đáng được căm hận mới có kẻ thù, dù cho có vô số kẻ thù muốn gặm nhấm huyết nhục của tôi, chỉ cần người thắng cuối cùng là tôi, vậy là đủ rồi.