Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc
Chương 121 : Nói đi xem nào
Ngày đăng: 18:13 19/04/20
Thấy ánh mắt tự tin của cô gái, Lâm Phi không khỏi híp mắt nói:
- Nói như vậy, cô tin tưởng rằng tối nay chắc chắn sẽ tìm được nhà hợp tác ngoại quốc phù hợp rồi?
- Tôi không biết.
Câu trả lời của Tô Ánh Tuyết khiến Lâm Phi bất ngờ:
- Nhưng tôi sẽ cố hết sức.
Đúng lúc này, một cặp vợ chồng trung niên đi về hướng bên này. Người đàn ông mặc bộ vest trắng, nho nhã lịch thiệp, người phụ nữ mặc bộ dáy dài mà đỏ, xinh đẹp đầy đặn.
Đó chính là Tô Tinh Nguyên và Diêu Lam.
Có vẻ như chuyện của Tô Tuấn Hào chưa từng xảy ra vậy. Diêu Lam bộ dạng thân thiết khoác tay chồng, cùng Tô Tinh Nguyên đi chào hỏi người quen.
Sau khi đi đến trước mặt Tô Ánh Tuyết và Lâm Phi, hai người dừng chân lại.
Ánh mắt Diêu Lam nhìn Tô Ánh Tuyết và Lâm Phi có phần lạnh lùng, nhưng chỉ vậy không hơn, không hề có bất kỳ lời nói và hành động quá khích nào.
Rõ ràng là, mặc dù trong lòng người phụ nữ này hận đến thấu xương, nhưng trog buổi tiệc rượu khách khứa đông đúc thế này, bà vẫn có phong thái của đại gia tộc.
Tô Ánh Tuyết sắc mặc nghiêm nghị nói:
- Tiểu Tuyết, thời gian của tiệc rượu có hạn, cha phụ trách nói chuyện cùng tiên sinh Rainer, Eder, và bà Westin.
- Con phụ trách đại diện của bốn tập đoàn và gia tộc còn lại. Nếu đối phương đã bị Mã gia thuyết phục, không có ý hợp tác với chúng ta, vậy thì đừng lãng phí thời gian, chỉ cần bất cứ người nào có ý, liền kịp thời nói với cha.
- Tiệc rượu chia ra làm giai đoạn. Giai đoạn một là giao lưu và xã giao, để khách ăn uống, chào hỏi một chút, hâm nóng bầu không khí.
- Giai đoạn hai là thưởng thức rượu ngon đến từ các nơi trên thế giới, đồng thời sẽ bắt đầu chuyện đàm phán, sẽ được tổ chức ở đại sảnh trong khách sạn, uống rượu, chào hỏi khách hiển nhiên sẽ dễ dàng thúc đẩy hợp tác kinh doanh hơn.
- Giai đoạn cuối cùng là vũ hội, đến lúc đó, có rất nhiều người uống say, hoặc đã không có tâm tình bàn chuyện làm ăn, muốn tìm nhà hợp tác sẽ không quá thực tế.
Tô Ánh Tuyết sớm đoán được sẽ là vậy, thực ra cũng không mong Lâm Phi sẽ bàn chuyện làm ăn, người đàn ông này có thể nói được nhiều thứ tiếng, thân thủ còn mạnh đã không dễ dàng gì rồi, không thể trông cậy vào hắn cái gì cũng tinh thông được.
Vì vậy Tổng giám đốc Tô không quan tâm đến hắn nữa, ổn định lại cảm xúc rồi đi đến chào hỏi người đàn ông trung niên đang ngồi nhàn rỗi kia.
Hiển nhiên là người đàn ông kia nhận ra Tô Ánh Tuyết, mặc dù không thân quen lắm nhưng biết lai lịch của Tô Ánh Tuyết, rất nhanh đã đi vào câu chuyện.
Lâm Phi một mình chạy đến đứng cạnh bàn tiệc, cầm đĩa lớn bắt đầu càn quét.
Lúc ở cùng Tô Ánh Tuyết, hắn còn để ý đến thể diện của cô, cử chỉ đúng mực, nhưng khi có một mình, Lâm Phi cũng lười bày ra bộ dạng này nọ, ăn phình mồm trợn má cũng chẳng để tâm đến mọi người nhìn hắn thế nào.
Đang lúc phình má, đột nhiên có một đôi nam nữa từ trong đám đông đi về phía hắn.
Lâm Phi chớp mắt, có chút kinh ngạc. Người phụ nữ kia mặc bộ dạ hội màu đỏ, dáng người lả lướt, gương mặt trái xoan ngũ quan hoàn mỹ, có mị lực của người trưởng thành, giống như một đóa hồng đang tỏa hương ngào ngạt.
Không phải ai khác, chính là Phương Nhã Nhu, mỹ nữ của bệnh viện. Người đàn ông đi cạnh cô chính là Phó viện trưởng hắn gặp lần trước, người theo đuổi Phương Nhã Nhu, Trang Diệc Phàm.
Phương Nhã Nhu đã thấy hắn, chủ động đến chào hỏi.
- Lâm tiên sinh, thật trùng hợp quá, lại gặp anh ở đây.
Phương Nhã Nhu thấy Lâm Phi ăn phìn má, không khỏi ngạc nhiên, cô đang lo không có người quen biết, không có nơi nào đi.
Ln nuốt nước miếng, hắn chú ý tới, đêm nay người phụ nữ này ăn mặc rất “đặc sắc”, núi ngực của Phương Nhã Nhu bởi quá cao so với mực nước biển, lộ ra một đường rãnh sâu, bởi bị áo đè ép nên hai bầu thịt mềm đang ép vào nhau.
Mặc dù thân hình người phụ nữ này không bằng Tô Ánh Tuyết, nhưng lại có chút đầy đặn hơn, lộ ra sự hấp dẫn của trái đào chín mọng.
Phương Nhã Nhu đến gần, không hiểu vì sao Lâm Phi không nói lời nào. Sau khi phát hiện vị trí mà ánh mắt của đối phương đang nhìn chăm chú đến, không khỏi đỏ bừng mặt, xấu hổ và giận dữ trừng mắt với hắn.