Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Chương 135 : Vô tội

Ngày đăng: 18:13 19/04/20


Ngô Vĩnh không ngờ mục đích của đối thủ là dùng miệng cắn thịt của mình. Dù lão đã trải qua hơn sáu mươi năm gian nat vất vả, hiểu biết rộng, nhưng cũng chưa từng gặp đối thủ nào hung hãn thế này!

Ngô Vĩnh không khỏi ngây người trong chốc lát, không thể tin được thịt ở chân mình lại bị đối phương cắn mất một mảng lớn!

Máu tươi lập tức tuôn như suối, tựa hồ như kích phát dây thần kinh nào đó của đối phương, trong mắt gã càng thêm điên cuồng!

- Ha ha! Ha ha…

Gã đàn ông đó ôm chặt lấy chân của Ngô Vĩnh, có vẻ định cúi đầu cắn thêm miếng nữa!

Ngô Vĩnh đau đến tận xương tủy nhưng vẫn cố dốc toàn lực thu chân của mình về, đẩy một đấm vào đối phương, một đấm trực tiếp nện thẳng vào mồm, mấy chiếc răng cửa của đối phương lập tức rơi xuống đất.

Hai con mắt của Lâm Phi co rút lại một hồi, tim của hắn đập thình thịch, hô hấp dồn dập. Hắn bỗng nhiên ý thức được một chuyện mà bản thân tuyệt đối không mong muốn xảy ra!

Nhưng nó đã xảy ra, như hắn dự liệu!

Sau khi bị Ngô Vĩnh đánh lui, đối phương không hề ngã xuống, gã chậm rãi đứng dậy, lau đi máu trên khóe miệng, nhe răng cười.

Ngô Vĩnh cũng khiếp sợ. Vừa rồi lão đã dốc toàn lực, đánh thập phần nội công chân khí, phối hợp với lực công kích Bát Cực Quyền, dù là cao thủ đỉnh cao cũng phải bị nội thương, nhưng tên kia không có nội công, sao có thể không có chuyện gì như vậy được!

Điều càng khiến lão bất ngờ hơn là, trước đây đối phương mặt mũi còn bầm dập, hiện tại đã tiêu sưng, mặt mũi khôi phục nguyên trạng, mà khi gã nhếch miệng cười, răng ở bên trong đã nhanh chóng mọc lên với tốc độ kinh khủng!

Có thể tưởng tượng được, sở dĩ gã có thể đứng lên được, là vì xương cốt đứt dời trong cơ thể, nội tạng bị thương đã được khôi phục!

Cả đời này Ngô Vĩnh chưa từng thấy cảnh tượng nào khủng khiếp đến vậy, đây cơ bản là quái vật đánh không chết chứ không phải loài người!

- Yêu ma quỷ quái ở đâu ra vậy, là ai phái mày tới?

Ngô Vĩnh phẫn nộ, không biết rốt cuộc là yêu tà ở đâu ra. Lão vốn cho rằng chỉ là kẻ xấu bình thường muốn bắt cóc Vương Tử Tình, nhưng giờ xem ra sự việc không hề đơn giản như vậy!

Chiếc ca nô phía sau thừa lúc này đã quay đầu rời khỏi nhưng Ngô Vĩnh không có cách nào đuổi theo, Lâm Phi tạm thời không có tâm tư đi quản Vương Tử Tình.

Bởi Lâm Phi biết, nếu mình không ra tay giúp Ngô Vĩnh, lão sẽ chết trước!

Người đàn ông kia cơ bản không trả lời, cũng không biết có phải không biết nói không. Gã liếm máu tươi của Ngô Vĩnh còn lưu lại trên miệng, rồi gầm rú đánh về phía Ngô Vĩnh!

Một chân của Ngô Vĩnh đau đến cơ bản không dùng được lực, chỉ có thể nín thở tập trung tư tưởng, chuẩn bị đánh lui đối phương một lần nữa.
- Chẳng lẽ năm đó tôi và cha tôi đáng phải chết sao? Lẽ nào đôi cẩu nam nữ kia ung dung tự tại, còn hại chết cha tôi, cha tôi trêu ai ghẹo ai?

- Ông ấy không cần gì cả…chỉ muốn sống yên ổn qua ngày? Ông ấy chỉ muốn hai cha con nương tựa lẫn nhau, nhìn tôi trưởng thành từng ngày! Đến yêu cầu nhỏ như vậy mà cũng quá đáng sao! Mẹ nhà nó vô tội! Tiện nhân kia hôm nay chết đi chính là oan nghiệt mà cha mẹ cô ta gây nên!

Lâm Phi thở phì phò, lửa giận nhen nhóm trong lồng ngực, có thể nổ tung bất cứ lúc nào, con mắt dần chuyển vàng.

Ngô Vĩnh sắc mặt trắng bệch, bị bộ dạng của Lâm Phi làm khiếp sợ, thấy màu vàng tỏa ra trong mắt Lâm Phi, lão càng đổ mồ hôi lạnh, cảm giác mình đang hoa mắt.

Lão kinh ngạc lẩm bẩm:

- Phi thiếu gia…tại sao cậu lại nói vậy…lão gia và phu nhân đã bao giờ muốn hại cậu và Lâm tiên sinh?

Lâm Phi cười lạnh:

- Ông không biết sao? Ha ha….chắc chắn là ông không biết, tôi nghĩ toàn Vương gia các người không biết…đúng, không sai, sao các người có thể thừa nhận….đây cũng không phải là chuyện hay ho gì…

- Tùy các người, các người coi tôi nhớ loạn cũng được, coi những điều tôi nhìn thấy là ảo giác cũng được, là tôi vu oan cho các người, người của Vương gia các người đều là Bồ tát sống, quý tộc khai quốc cao thượng, ha ha…

Nói xong, Lâm Phi quay người rời khỏi.

Ngô Vĩnh không biết phải làm thế nào, chỉ có thể hét lớn:

- Phi thiếu gia! Mau đi cứu tiểu thư! Mau đi cứu tiểu thư…

Lão biết, trong số những người của Vương gia, thực lực của lão là mạnh nhất, nhưng thủ đoạn vừa rồi của Lâm Phi còn cao hơn lão. Mặc dù không biết vì sao Lâm Phi lại bực đến mức này, nhưng lão cũng chỉ còn cách cần xin Lâm Phi.

Nhưng Lâm Phi cơ bản không có ý dừng lại mà quay người đi thẳng.

Ngô Vĩnh khuôn mặt đau khổ đầy nước mắt.

Lúc này, nhóm vệ sĩ của Vương gia đã tới, thấy hiện trường hỗn loạn, sắc mặt trắng bệch.

Lại thấy Ngô Vĩnh bị thương, tất cả đều khiếp sợ, vội vàng gọi người tới cứu chữa.

Ngô Vĩnh biết mình có chân khí, có thể tạm thời cầm máu, trong thời gian ngắn không có gì đáng ngại, chỉ là lão không ngừng hô to để người mau liên lạc với Cục cảnh sát điều tra trong ngoài hồ để tìm được Vương Tử Tình.