Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Chương 136 : Cuồng dã truy tìm

Ngày đăng: 18:13 19/04/20


Lão nhân biết, những cảnh sát kia cơ bản không phải là đối thủ của quái vật đó, nhưng xem ra Lâm Phi sẽ không ra tay, lão cũng chỉ có thể làm vậy.

Lúc này, nhân viên quản lý khách sạn đã phát hiện ra nguồn điện xảy ra vấn đề, sau khi sửa chữa xong, khách sạn lại khôi phục như thường.

Các tân khách dưới sự bảo vệ của vệ sĩ, cũng không dám ở lại, vội vàng đến bãi đỗ xe rồi rời khỏi.

Lâm Phi mặc đồ Tây đen nên che đi không ít vết máu, không khiến nhiều người chú ý.

Đến vị trí đỗ xe, Tô Ánh Tuyết và tài xế đã ngồi trong xe, đang đợi Lâm Phi.

Thấy Lâm Phi bình an trở về, Tô Ánh Tuyết vội vàng xuống xe, vừa định hỏi “không việc gì chứ” thì ngửi thấy mùi máu tanh trên người hắn.

Tô Ánh Tuyết lo lắng:

- Lâm Phi, anh bị thương rồi?

Lâm Phi đã khống chế được cảm xúc của mình, cũng không muốn Tô Ánh Tuyết lo lắng, mỉm cười lắc đầu, nhưng không tiện đưa tay ra an ủi cô.

- Đánh nhau với người khác, đây là máu của người khác.

- Anh đánh nhau rồi? Xảy ra chuyện gì vậy?

- Sau này nói với em, tạm thời không tiện lắm. Tiểu Tuyết, em cho anh mượn điện thoại một lát.

Lâm Phi thở dài.

- Ồ.

Tô Ánh Tuyết cũng không do dự, lấy điện thoại trong túi ra đưa cho Lâm Phi:

- Anh muốn gọi điện thoại à?

Lâm Phi nhìn điện thoại màn hình lớn, cười khổ:

- Trước đây anh thấy không cần thiết phải dùng điện thoại nhiều tính năng làm gì, dù sao cũng chỉ để nhắn tin, gọi điện thôi. Nhưng hiện giờ xem ra vẫn cần một cái. Cái điện thoại này cho anh đi, dù sao em đổi một cái cũng nhanh.

Nói rồi, Lâm Phi trực tiếp đổi thẻ sim, lấy thẻ sim của Tô Ánh Tuyết ra.

Tô Ánh Tuyết ngẩn người, không biết Lâm Phi muốn làm gì.

- Em về trước đi, về sớm chút, đừng ra ngoài, tối nay e là Lâm An sẽ không được yên ổn, anh phải đi xử lý chút chuyện…em không cần lo lắng, anh sẽ không có việc gì đâu.
Quả nhiên, không đợi hắn qua tìm đám người kia thì đã có sáu bảy tên đại hán mặc áo ngắn tay, sắc mặt khó coi từ bên kia xông tới.

Nhiệm vụ lần này của bọn chúng đã được sắp đặt tỉ mỉ, vào thời gian này, tìm một chỗ tuyệt đối không có người đến để đến tiếp ứng.

Nhưng chúng lại phát hiện ra một chiếc xe không rõ lai lịch tới đây, chúng đương nhiên là phải đến đuổi, tránh chút nữa xảy ra vấn đề.

- Ai! Xéo nhanh mẹ nó đi!

Một tên đại hán đầu đinh cầm đầu hung dữ rống to, mắt lộ hung quang. Nếu Lâm Phi dám có bất kỳ cử động nào khác thường, gã sẽ trực tiếp làm thịt, sau đó đào hố chôn.

Khóe miệng Lâm Phi nổi lên nụ cười, cất bước tới chỗ tên đại hán kia.

Tên đại hán kia nhướn mày, trông tên này có vẻ bình thường sao lại không có chút gì sợ hãi, ngược lại dám đi về phía gã?

Nhờ ánh trăng, gã phát hiện ra vị trí cổ áo của Lâm Phi có lấm tấm nhiều vết đỏ sậm

Là máu!!!

- Mẹ mày! Mày là ai! Anh em đâu, giết hắn!

Gã cảm nhận được uy hiếp từ phía Lâm Phi, lớn tiếng kêu gọi người tiến lên tiêu diệt Lâm Phi.

Lâm Phi đang lo không có chỗ nào phát tiết lửa giận của mình, khi tên đại hán đầu tiên vung quyền đến, một tay của hắn đã chộp lấy quả đấm kia.

Tựa như chỉ như bẻ một củ cải trắng, tay trái của Lâm Phi phát lực, trong nháy mắt một cánh tay trực tiếp kéo cánh tay người đàn ông kia xuống.

- Ah!!

Tên đại hán không dám tin vào điều mình đang nhìn thấy, cánh tay của gã không biết làm sao đã bị đứt gãy.

Máu tươi vẩy ra, Lâm Phi biến cánh tay đứt đó thành gậy gộc, vỗ vào mặt tên đại hán tiếp theo đang xông lên!

Cánh tay của tên đại hán trên tay Lâm Phi như một cây gậy kim loại.

Khuôn mặt tên đại hán lõm xuống, xương mũi, sọ vỡ vụn, kêu lên một tiếng đau đớn rồi ngã xuống đất.

Trong nháy mắt, Lâm Phi đã giết chết hai người.