Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc
Chương 138 : Đích thân gặp một lần
Ngày đăng: 18:13 19/04/20
-Grư-ư-ư…
Tên áo đen tưởng Lâm Phi đang thất thần, bắt lấy cơ hội, gào thét một tiếng rồi xông lên, nắm chặt nắm đấm công kích huyệt thái dương của Lâm Phi.
Lâm Phi không cần nhìn, không biết sao tay đã nhanh hơn một bước, bàn tay trái như đao nện xuống đầu đối phương!
- Phốc!
Đầu của tên áo đen bị vỡ nát, xương cốt cùng máu me nổ tung.
- Ah!!
Vương Tử Tình thét lên một tiếng, cô từng cho rằng phim kinh dị rất thú vị, cảm thấy mình rất to gan, nhưng thấy cảnh tượng này, cô vẫn không nhịn được mà hét lên.
Hình tượng của Lâm Phi trong lòng cô đã bị phá vỡ triệt để!
Đây là người đàn ông giống như bạo quân trong thời đại nô lệ.
Lâm Phi không thèm để ý đến việc Vương Tử Tình đã chứng kiến hết thảy, hắn lắc tay cho bọt máu rơi xuống, lau sạch quần áo mình rồi quay đầu trở về núi.
- Anh Lâm…Lâm Phi! Anh muốn đi đâu?
Vương Tử Tình khẽ giật mình, tại sao Lâm Phi lại không để ý đến cô mà đã bỏ đi rồi?
- Anh phi! Anh Phi đừng bỏ lại em! Anh đợi em đã! Ai da…
Vương Tử Tình muốn đứng lên nhưng vừa giẫm trên mặt đất, cô mới phát hiện giày cao gót của mình không biết đã bị ném đi đâu, đôi chân mịn màng giẫm phải bùn đất, đá vụn, cỏ cây trên mặt đất đau đến muốn chảy nước mắt.
Cô bất lực bật khóc như một đứa trẻ, ngẩng đầu lên không thấy bóng dáng Lâm Phi đâu?
Vương Tử Tình nhìn trái nhìn phải, ngoài thi thể đã chết, cùng mùi máu tanh nồng tràn ngập không khí ra thì chỉ còn lại vực sâu yên tĩnh.
Gió lạnh thổi vào người, cô rụt thân thể mềm mại của mình lại, khóc cũng không dám, sợ gặp phải dã thú.
Cô hận không thể ngất đi ngay lúc này, nhưng ngoài trừ việc đứng lên, mau chóng xuống núi tìm người giúp đỡ thì cô không còn lựa chọn nào khác.
Dù là mỗi bước chân chạm đất đều đau đến thấu xương nhưng cô cũng chỉ có thể lau nước mắt, cắn răng kiên trì.
Cô không hiểu vì sao Lâm Phi lại giả vờ không biết mình, chẳng lẽ Lâm Phi chỉ là đến giết người chứ không phải đến cứu cô?
Tất cả mọi chuyện là sao, không phải trong bữa tiệc vẫn còn bình thường sao?
Trong lòng cô không ngừng tra hỏi mình, suy đoán tất cả mọi khả năng để xua đi chút sợ hãi…
Lúc này Lâm Phi đã xuống núi, hắn cũng không lái chiếc xe trước đó mà lái Suv của Thanh Phong đường rời khỏi.
Từ Xảo lắc đầu:
- Không phải, nghe nói Ngô Vĩnh bị thương, người giết Vô cấu giả là… là…
- Lắp bắp cái gì! Nói mau! Rốt cuộc là ai?
Ngô Khâm giận dữ, trừng tròn mắt.
Từ Xảo run giọng:
- Là Lâm Phi…tên giết Huyết Nha…
Sắc mặt Ngô Khâm bỗng tái nhợt, chán nản gục trên bàn, Hoa Tập bên cạnh cũng kinh sợ, càng không nói đến các thành viên khác trong Thanh Phong đường.
Vốn tưởng rằng trò chơi với Lâm Phi vẫn còn đó, nhưng Lâm Phi chậm chạp không làm ra chuyện gì, coi như sóng êm biển lặng.
Cho nên Ngô Khâm tưởng rằng Lâm Phi không có ý báo thù.
Tuyệt không ngờ tới, trong giờ khắc quan trọng này, hắn lại xuất hiện, giết chết một tên Vô cấu giả quý báu.
- Sao có thể như vậy…sao hắn lại xuất hiện ở đó!
Ngô Khâm suýt chút nữa thì phun ra máu:
- Đi! Mau phái người đi điều tra Vô cấu giả còn lại hiện đang ở đâu? Vương Tử Tình đã bị người khác mang đi chưa? Mau đi bắt nó về!
Đám người dưới cuống quýt “ dạ dạ”, cũng không ngồi yên mà vội vàng lao vào làm việc.
Ngô Khâm nắm chặt hai nắm đấm, lầm bầm:
- Giỏi….Lâm Phi mày năm lần bảy lượt đối đầu với tao, phá hỏng đại sự của tao…nếu Ngô Khâm tao và Thanh Phong đường xong đời, có chết cũng phải kéo mày xuống làm đệm lưng!!
Hoa Tập vẻ mặt chua xót, nhẹ nhàng vỗ về Ngô Khâm, trong mắt cũng tràn đầy oán độc. Tên Lâm Phi khiến người đàn ông mình chật vật thế này, tuyệt đối không để hắn sống thoải mái vậy được!
Mà cùng lúc này, Lâm Phi đang lái xe của Thanh Phong đường đi về phía đông cảng.
Suv đỗ ở trên bến cảng, Lâm Phi xuống xe, trực tiếp đi về hướng cách đó không xa nơi một du thuyền sang trọng đang đỗ.
Ngọn đèn màu xanh tím chiếu sáng những đường cong trên du thuyền.
Trên boong thuyền, một người phụ nữ mắt xanh tóc vàng mặc chiếc áo màu trắng tay ngắn rộng thùng thình, phía dưới lộ ra cặp chân thon dài đang ngồi hóng gió, trên tay cầm điếu thuốc.