Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Chương 140 : Cắn

Ngày đăng: 18:13 19/04/20


Do dự một lát, Lâm Phi chỉ tay vào những người khác:

- Bảo bọn chúng cút đi.

Victor sững sờ, biết Lâm Phi muốn nói chuyện không tiện để người khác biết với mình, lập tức làm theo, khoát tay bảo thuộc hạ lui xuống.

Mặc dù năm tên tùy tùng kia rất lo lắng nhưng không ai dám chống lại mệnh lệnh của chủ nhân, còn Andriel thì ôm con chó ngao, cung kính chào Lâm Phi rồi yên lặng trở về khoang thuyền.

- Được rồi, Lâm, họ đi rồi, anh mau nói cho tôi biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

Victor thần sắc nghiêm túc nói.

Lâm Phi nhìn gã một hồi lâu mới nói:

- Tối nay tao gặp hai tên thuộc tổ chức ngầm Hạ Quốc, hai tên đó là bán thành phẩm trải qua vật chất “S” cải tạo.

- Cái gì?

Victor la thất thanh, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, nhíu mày suy tư hồi lâu, ngẩng đầu lên cười khổ:

- Anh…hoài nghi tôi để lộ bí mật vật chất S?

Lâm Phi không nói lời nào nhưng rõ ràng là ánh mắt đã lộ vẻ hoài nghi.

- Tôi biết, tôi là kẻ tình nghi lớn nhất.

Victor thở dài, trầm giọng nói:

- Nhưng….bất kể là anh có tin tôi hay không, tôi bắt buộc phải nói, việc này tôi hoàn toàn không biết gì. Hơn một năm qua tôi hoàn toàn không động đến vật chất S. Lần này đến Hạ Quốc, ngoài việc muốn tìm anh, còn bàn việc làm ăn với vài thương nhân ở Hạ Quốc…

- Nhưng, tôi đại khái có thể xác định là ai tiết lộ bí mật vật chất S ra ngoài…hơn nữa người đó giống tôi và anh, có năng lực làm ra bán thành phẩm.

Lâm Phi khẽ giật mình, ngẫm nghĩ một lát, nói:

- Mày nói là…Mesen?

- Không sai.

Victor bộ dạng tiếc rẻ:

- Tôi rất tiếc phải nói với anh rằng, Mesen đã rời khỏi tôi hơn nửa năm rồi, gã nói muốn yên tĩnh suy nghĩ một vài vấn đề, đã đến lúc rời đi.

- Tôi cho rằng, gã sẽ núp trong một góc nào đó làm những chuyện gã thích, nhưng không ngờ, gã lại tiết lộ bí mật của chúng ta ra ngoài…khó trách, thời gian dài như vậy tôi không có cách nào liên lạc với gã, thì ra gã đang trốn tránh tôi.

Lâm Phi hỏi lại:

- Mày cảm thấy Mesen dám vi phạm ý của tao?

Victor bất đắc dĩ nói:
- Vừa rồi cô dùng roi tay nào, đưa ra đây.

Victor ra lệnh.

Eliza có chút sợ hãi, nhưng không dám chống lại, đành đưa cánh tay phải với đường cong cơ bắp cân xứng, bàn tay trắng nõn thon dài ra.

- fass!

Victor hô lệnh tiếng Đức, con chó ngao vốn đang dưới chân Andariel như đạn pháo mãnh liệt chạy tới!

- Gâu gâu!

Chó ngao như phát điên, há miệng rộng để lộ ra răng nanh sắc bén, trực tiếp cắn vào tay phải của Eliza!

- Ah!!

Eliza hét lên, có ý đồ quăng con chó ngao ra, không muốn bị chó dữ cắn một miếng thịt trên cánh tay.

Bốn tên tôi tớ đứng cứng ngắc tại chỗ, không dám lên tiếng, thậm chí không dám tiếp tục nhìn cảnh tượng tàn nhẫn này.

Còn Andariel lâu dần thành quen, khóe miệng nở ra nụ cười lãnh khốc.

- Chủ nhân! Chủ nhân! Tôi đối với ngài trung thành tận tâm…tôi…

Eliza cầu khẩn, thực lực của cô hoàn toàn có thể nhẹ nhàng giết chết con chó dữ này, nhưng cô không dám công kích nó, bởi vì một khi cô làm thương nó, chính mình sẽ bị Victor giết chết!

Nhưng cô không muốn tiếp tục bị chó cắn thịt trên người mình, chỉ có thể không ngừng khóc lóc cầu xin, tìm kiếm khoan dung.

Victor lãnh đạm nhìn máu tương đổ xuống nền, hoàn toàn không có ý cứu Eliza.

- Cái tôi muốn là người hầu có đầu óc, chứ không phải con chó không có đầu óc. Nếu chỉ cần trung thành là được, vậy hà tất tôi phải nuôi người, nuôi chó không phải tốt hơn sao?

Lúc này Eliza đã không có cách nào nói chuyện, bởi vì miệng và má trái đã trộn lẫn, bị con chó cắn xé, nửa khuôn mặt đã máu thịt be bét, lộ ra sọ đầu lâu trắng hếu!

Con chó ngao điên cuồng cắn xé, cuối cùng cắn nát động mạch trên cổ Eliza khiến Eliza tắt thở.

Thấy người phụ nữ bị cắn chết, con chó ngao có vẻ không có hứng thú tiếp tục cắn, trự tiếp cắn một miếng thịt rơi xuống chạy ra một chỗ bắt đầu gặm nhấm.

Victor quay đầu lại, nhìn bốn tên tùy tùng đang sợ đến toàn thân đầy mồ hôi, sắc mặt tái nhợt như người chết:

- Đợi lát dọn sạch chỗ này, thịt còn lại cho cá ăn, tốt nhất các ngươi nên nhớ kỹ những gì xảy ra ngày hôm nay, sau này phải động não trước rồi hẵng động thủ.

- Vâng thưa chủ nhân!

Bốn người gần như gào rú nhận lệnh.