Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Chương 174 : Anh không sợ chết sao

Ngày đăng: 18:13 19/04/20




Hắn phải thừa lúc mình còn có thể khống chế được, mau chóng ngăn ngừa hậu hoạn.

Trên thực tế, hắn đã ngửi thấy mùi vị của âm mưu, nhưng hắn không kịp suy nghĩ kỹ càng nữa.

Diệp Tử Huyên nghe vậy, nháy mắt ra hiệu cho Khương Tiểu Bạch, lúc này sắc mặt hòa thượng đứng đắn vô cùng, hiểu ý gật đầu.

Khương Tiểu Bạch vận khởi một ngụm chân khí, há miệng hô to một tiếng về phía cửa đại sảnh.

- Mở ra!

Tiếng hô như tiếng rống của sư tử Thiếu Lâm tự, như sóng âm vô hình, xuyên thấu qua một đám người cách vài chục met, chui vào lỗ tai khách mời có mặt.

Mặc dù không dùng nhiều chân khí lắm, sẽ không gây thương tổn cho khách mời, nhưng tiếng hét vang vọng đủ để những người bình thường này sợ tứi mức nhượng bộ lui binh!

Một đoàn khách mời bị dọa sợ sắc mặt tái nhợt, không ai dám ngăn cản, tránh hết sang một bên cho ba người Lâm Phi mau chóng đi ra ngoài.

Đám người Tô Tinh Nguyên kinh ngạc một hồi, hòa thượng bên cạnh Lâm Phi có lai lịch thế nào?

Nhưng bọn họ cũng không rảnh để quản chuyện này, buổi đính hôn ngày hôm nay đã kết thúc trong bi thảm. Thấy Tô Ánh Tuyết hồn bay phách lạc, bất lực kìm tiếng khóc, lại nhìn Cố Thải Anh hối hận không thôi, che mặt khóc đau khổ, Tô Tinh Nguyên cảm thấy đầu óc choáng váng, trời đất quay cuồng.

Vừa nghĩ tới người gây nên cục diện này chính là Diêu Lam, người đứng bên cạnh mình, Tô Tinh Nguyên muốn trực tiếp vả cho bà ta mấy chục vả.

Nhưng khi quay đầu sang nhìn bên cạnh, lão không thấy bóng dáng Diêu Lam đâu.

Lâm Đại Nguyên và Lâm Dao cũng không còn tâm tình tiếp tục ở lại đây, Lâm Đại Nguyên tức giận trừng mắt với Cố Thải Anh, rồi cùng Lâm Dao rời đi.

Ba người Lâm Phi vọt tới bên ngoài khách sạn, sau khi lên xe của Diệp Tử Huyên, lập tức rời khỏi khách sạn.

Lâm Phi ngồi ở ghế phía sau, không ngừng ôm đầu, phát ra tiếng thở dốc trầm thấp như dã thú, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cố gắng khống chế cho mình tình táo.

- Đao ca! Đao ca anh làm sao vậy! Chuyện…chuyện này là sao? Chẳng phải sau khi nội lực của anh được phong bế đã không có vấn đề gì rồi sao…Chẳng lẽ lại tái phát?

- Chẳng lẽ là trúng độc?

Diệp Tử Huyên vừa lái xe, nói xong lại lắc đầu:

- Không đúng….không nói đến thân thể của cậu cơ bản không sợ tuyệt đại đa số độc tố, cho dù có người hạ độc với cậu, cậu cũng đều rất tinh tường, chắc chắn cậu sẽ phát hiện ra mà…

Lâm Phi lắc đầu nói:

- Tôi cũng không biết….nhưng chắc không phải trúng độc, trên thế giới này người có thể hạ độc với tôi có thể đếm trên đầu ngón tay, hơn nữa độc tố hầu như không có tác dụng với tôi…

- Hẳn là có thứ gì đó đã kích thích não của tôi…làm nhiễu loạn thần trí của tôi…người đó rất hiểu tôi, biết tình trạng cơ thể tôi….huyệt phong trì của tôi cảm nhận rất rõ ràng, nội lực có phần không được trấn áp…

- Vậy phải làm sao? Hay là…hay là em đánh ngất anh?

Khương Tiểu Bạch như phát điên hỏi.

Diệp Tử Huyên mắng to:
- Cô là bác sĩ…nên biết, thành phần của Lorazepam, dùng quá nhiều sẽ rơi vào trạng thái hôn mê…

Phương Nhã Nhu lau nước mắt, bất mãn nói:

- Sao anh biết thế mà vẫn uống? Anh không sợ chết sao?

- Ha ha.

Lâm Phi nhếch miệng, cười khổ nói:

- Đâu có dễ dàng chết như vậy….tôi chỉ coi là thuốc cho mình dễ ngủ mà thôi..

Nói xong, Lâm Phi nâng cánh tay trái lên, bởi toàn thân bủn rủn, mới nâng lên được một nửa thì chóng mặt, lại buông xuống.

- Tiểu Bạch…

- Đao ca có dặn dò gì ạ?

Lâm Phi cố gắng cho mình tỉnh táo:

- Tôi nghi ngờ…vấn đề là trên mặt chiếc nhẫn…cậu…cậu tháo nó xuống giúp tôi…

- Chiếc nhẫn?

Mắt Khương Tiểu Bạch và Diệp Tử Huyên sáng lên, xem ra sau khi Lâm Phi trấn tĩnh lại đã nghĩ ra điểm mấu chốt!

Phương Nhã Nhu lúc này mới phát hiện ra, Lâm Phi đang mặc trang phục của chú rể, còn đeo nhẫn đính ước, không khỏi có chút kinh ngạc.

Khương Tiểu Bạch vội tháo chiếc nhẫn ra, cẩn thận xem xét, đột nhiên phát hiện thấy mặt trong của chiếc nhẫn có một vòng xám bạc nhàn nhạt, tuyệt không phải là màu sắc vốn có của bạch kim.

- Đao ca! Đây là cái gì vậy! Có vẻ như là một loại nước sơn dính chặt trên bề mặt!

Khương Tiểu Bạch đưa chiếc nhẫn gần đến Lâm Phi.

Lúc này Lâm Phi đã bị lượng lớn thuốc làm cho buồn ngủ, cố gắng trợn mắt nhìn thứ bên trong nhẫn, đại não đang tận lực chuyển động…

- Thì ra là vậy…

Trong mắt Lâm Phi lộ ra vẻ chợt hiểu, cười khổ nói:

- Victor…tao đã xem nhẹ mày…

- Victor? Là do gã làm?

Khương Tiểu Bạch và Diệp Tử Huyên lộ ra vẻ khiếp sợ, còn Phương Nhã Nhu thì không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?