Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Chương 175 : Sáu mươi mốt, bảy mươi ba

Ngày đăng: 18:13 19/04/20




Hắn phải thừa lúc mình còn có thể khống chế được, mau chóng ngăn ngừa hậu hoạn.

m Phi nói.

Khương Tiểu Bạch vội vàng ném chiếc nhẫn vào trong xe của Diệp Tử Huyên:

- Đao ca, như vậy được chưa?

Lâm Phi nhẹ nhàng thở ra, mỉm cười:

- Được, như vậy tốt hơn nhiều rồi….

- Chiếc nhận này sao lại quỷ quái như vậy? Rốt cuộc bên trong là cái gì?:

Khương Tiểu Bạch buồn bực hỏi.

Nhưng không đợi bọn họ hỏi rõ, việc đầu óc trở lại bình thường khiến Lâm Phi không thể tỉnh táo, mí mắt hắn ngày càng trĩu xuống, cuối cùng đã mê man.

Phương Nhã Nhu càng hoảng sợ, ngồi xổm xuống dùng ngón tay vành mắt Lâm Phi ra kiểm tra, che ngực nói:

- Cũng may, chỉ là hôn mê.

- Yên tâm đi, thể chất của Lâm Phi không đến mức bị chút thuốc này cướp đi tính mệnh đâu.

Diệp Tử Huyên cảm tạ nói:

- Bác sỹ Phương, cảm ơn cô.

Phương Nhã Nhu lắc đầu, cười nói:

- Là điều nên làm, chỉ là…rốt cuộc Lâm Phi mắc bệnh gì vậy? Tại sao lại có tình trạng này?

Diệp Tử Huyên cười khổ:

- Một lời khó nói hết….đợi hắn tỉnh lại nếu hắn muốn nói sẽ nói cho cô biết.

- Mẹ nó, thì ra là Victor! Tên đó đúng là lòng tham vô đáy, rắn muốn nuốt voi. Đao ca hết lòng quan tâm giúp đỡ nó mà nó còn muốn nghĩ cách đối phó với Đao ca.

Khương Tiểu Bạch nghiến răng nghiến lợi nói.

Diệp Tử Huyên chần chừ nói:
Nhưng kỹ xảo giết người của hai tên sát thủ kia cũng cực kỳ xảo trá, bọn chúng né tránh chiêu thức mà Khương Tiểu Bạch am hiểu nhất, từ các góc độ nhỏ cổ quái, đâm, chọc, chui vào, trêu chọc khiến thủ đoạn của Khương Tiểu Bạch thất bại, không thể không xoay người phòng thủ.

Mặc dù chân khí của Khương Tiểu Bạch cao hơn sát khí của hai tên sát người không chỉ một bậc, nhưng công kích-chịu đựng tương khắc, gã còn phải lo đến việc bảo hộ đám người Lâm Phi, khó mà phát huy được ưu thế.

- Long Trảo Thủ Thiếu Lâm! Quả nhiên bá đạo, lợi hại!

Tên sát thủ Trung Động dùng giọng điệu cổ quái giễu cợt:

- Đáng tiếc là chân khí còn thiếu hỏa hầu, muốn một địch hai, còn kém một chút!

Khương Tiểu Bạch tức giận xuất long trảo cuồng vũ, như sư tử mạnh mẽ vồ báo!

- Bổn Phật gia nhận ra các ngươi! Kên Kên đứng thứ sáu mươi mốt bảng Huyết Toàn, Hỏa liệt điểu Phất Lan Minh Ca! Bất kể ai thuê chúng mày tới! Dựa vào chúng mày mà muốn làm thương Đao ca của tao? Hãy qua cửa ải của Phật gia này đã!

- Ha ha…

Phất Lan Minh Ca không ngừng đâm mũi kim dài về phía Khương Tiểu Bạch, cười tà nói:

- Bạch cốt, mặc dù mày đứng thứ bốn mươi chín bảng chiến thần, nhưng hôm nay tao và Kên Kên hợp lực, mày cho rằng mày còn có thể giữ được mạng?

- Hôm nay hai chúng tao sẽ đánh chết mày và chủ tử của mày, không biết thứ tự của chúng tao sẽ được thăng lên cấp bao nhiêu! Ha ha ha ha!!...

- Mày đừng tưởng bở! Đợi Đao ca của tao tỉnh lại, chúng mày đừng nghĩ đến việc trốn chạy!

Khương Tiểu Bạch khinh thường nói.

- Sư tử có dũng mãnh tới đâu một khi ngủ rồi, cũng chỉ cần dùng dao giải quyết nó! Nhân vật truyền kỳ nhất thế giới ngầm trong gần một trăm năm trở lại đây, hôm nay sẽ chết trong tay Kên Kên ta! Quả là hưng phấn vô cùng!

Kên Kên bật cười điên cuồng, chiếc dao găm trên tay bỗng ấn nút, biến hình, từng răng cưa hóa thành từng lưỡi dao, bay vụt về phía đám người Lâm Phi!

- Ah!!

Phương Nhã Nhu sớm bị dọa đến suy sụp, cao thủ của thế giới ngầm so chiêu, tốt độ còn nhanh hơn tàn ảnh!

Đây cũng là lý do vì sao bọn chúng vừa tiến lên đã dùng vũ khí lạnh, những thứ như súng ngắn súng trường, trong mắt những người này chậm chẳng khác gì lăng kính quay chậm, đợi khi ngắm trúng, người ta đã đổi không biết bao nhiêu vị trí rồi.

Lúc này mắt thấy con dao dừng lại, bắn ra một mảnh hàn tinh, như tử thần đang kêu gọi, Phương Nhã Nhu tự nhiên phát ra tiếng thét chói tai.