Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Chương 181 : Bà chủ gia đình

Ngày đăng: 18:14 19/04/20




Ngô Khâm khổ sở nói:

- Tập à, là em không biết, có một số việc, không phải cứ cảm thấy không thể làm được thì em sẽ không làm. Nếu ba đời Ngô gia nhà anh đều mang ơn của Hắc Long hội, vậy thì không có lý nào khi gặp phải khó khăn nguy hiểm thì lùi bước, điều đó anh không làm được.

- Nếu như anh không thể giết chết Lâm Phi, thì không cách nào bù đắp được tổn thất của hội, nếu không thể đoái công chuộc tội, dù anh không bị Lâm Phi giết chết, thì cũng sẽ bị hội trưởng phái người tới kết liễu mà thôi.

Mặt Hoa Tập u ám, cô biết Ngô Khâm nói không sai, từ xưa đến giờ, đã là người trong giới xã hội đen, nếu đến một ngày nào đó đã lớn tuổi, muốn “về vườn” một cách bình yên, cũng không có mấy ai thành công, trừ phi là một người không mấy nổi danh trong giới.

- Anh định làm thế nào? Em sẽ giúp anh.

Hao Tập lau nước mắt, nghiêm túc nói.

Ngô Khâm nheo mắt, nói:

- Khi trực tiếp đọ sức, chúng ta không phải là đối thủ của Lâm Phi, cho nên chỉ có thể dùng biện pháp...đánh sau lưng!

Mắt Hoa Tập sáng lên, khẽ gật đầu:

- Em hiểu, em sẽ sai người điều tra thêm. Người nhà của Lâm Phi hiện ở đâu?

Hoa Tập không dám trì hoãn, tranh thủ thời gian, quay người đi gọi điện thoại.

Ngô Khâm nhìn theo bóng lưng xinh đẹp thướt tha của cô, ánh mắt lóe lên vẻ bất nhẫn và thương xót. Gã cầm lấy một chai Whisky bên cạnh, rót cho mình và Hoa Tập, mỗi người nửa ly.

Chờ Hoa Tập dặn dò cấp dưới xong, Ngô Khâm bưng ly rượu đưa cho cô.

- Tập, cám ơn em, vào lúc này mà vẫn không rời xa anh.

Ngô Khâm chân thành nói.

Hoa Tập mỉm cười, liếc gã một cái:

- Đừng nói vậy, chúng ta biết nhau từ nhỏ, tới giờ đã hơn ba mươi năm. Năm xưa anh phụ tình em, kết hôn với người khác, em cũng vẫn không rời bỏ anh, vậy thì làm sao em có thể rời bỏ anh vào lúc này?

Nói xong, cô nhận lấy ly rượu, cụng với Ngô Khâm, hai người ngửa cổ uống cạn.

Ngô Khâm để ly xuống, thở dài:

- Đời anh thật ra đã không để ý tới sự sống chết, chỉ có điều không sao yên tâm về đứa con không ra gì...Anh cũng xin lỗi em, anh nợ em quá nhiều, có lẽ kiếp sau anh mới trả được cho em...

Hoa Tập sững sờ, nghe kiểu nói có vẻ khác thường của gã, vội lắc đầu nói:
Bà chủ nhà cúp điện thoại, thở ra một hơi, đang suy nghĩ nên xử lý chuyện có thể xảy ra kế tiếp như thế nào, chợt nghe điện thoại lại reo lên.

Nhìn dãy số, lập tức sắc mặt của bà chủ nhà trở nên rất khó coi.

Nhưng bà ta cũng không dám từ chối cuộc gọi này, bèn hít vào một hơi thật sâu, gắng gượng đưa ra một khuôn mặt tươi cười.

- Thật là hiếm có, tiểu thư Grimm, có việc gì mà lại gọi điện thoại cho tôi lúc sáng sớm thế này?

Từ điện thoại vang lên một giọng nữ êm tai như suối reo, đầy khoan thai và dè dặt.

- Phu nhân Fernandez, thật sự là bất hạnh, tình hữu nghị được giữ vững nhiều năm của chúng ta, lại bị bà dễ dàng từ bỏ như vậy.

- Tiểu thư Grimm, xin chỉ giáo cho?

Vẻ mặt phu nhân Fernandez vẫn bình tĩnh.

- Chủ nhân của tôi bị bọn thuộc hạ Kên Kên, Tắc Kè Hoa và Hỏa Liệt Điểu của Tinh Hồng Thập Tự các vị ám sát. Tôi không rõ cuộc mua bán này các vị thu được bao nhiêu tiền thù lao, nhưng chắc chắn là các vị sẽ không lấy được khoản còn lại đâu!

- Tôi rất kinh ngạc, bởi vì đối mặt với chủ nhân của tôi, thế mà bà vẫn không phái ra bốn lá bài chủ chốt của mình, chỉ phái ba tiểu sát thủ trong top 100, thật sự quá coi thường người khác.

Bà chủ nhà xác định sự việc đã bại lộ, cũng không cố che giấu, thản nhiên nói:

- Chúng tôi là tổ chức sát thủ được liệt vào hàng Tứ Sát, cho dù có người đặt hàng chúng tôi giết Tứ Đại Vương Giả, chúng tôi cũng sẽ xem xét, chỉ cần có đầy đủ tài nguyên trợ giúp, hễ có cơ hội, thì chúng tôi sẽ thực hiện chứ không thể tự đập bảng hiệu của mình.

- Tiểu thư Grimm, hẳn cô có thể hiểu được, nguyên tắc làm sát thủ của chúng tôi là không có người không thể giết, mà chỉ là có tìm ra cơ hội làm điều đó hay không tiểu thư à. Tôi cho là ít nhất Scarpe cũng chưa đạt tới mức hoàn toàn không có kẽ hở, huống chi hắn còn tự bế nội công của mình.

- Về phần tại sao không phái bốn người bọn họ, cũng không phải là coi thường chủ nhân của cô, chỉ là bốn người bọn họ còn có nhiệm vụ khác. Hơn nữa, lần hành động này, vốn cũng không có ý định dựa vào thực lực tuyệt đối để hoàn thành nhiệm vụ, phái ai đi làm cũng chỉ là một dao kết liễu tính mạng mà thôi.

- Tôi rất vui khi thấy phu nhân có thể thẳng thắn như vậy. Thế thì kế tiếp, cho dù mũi dao của chúng ta chọc vào cổ họng nhau, cũng không cần nhiều lời rồi.

Bà chủ nhà biến sắc:

- Tiểu thư Grimm, Tinh Hồng Thập Tự chúng tôi cũng đã từng vì gia tộc của cô mà thực hiện rất nhiều nhiệm vụ, giữa chúng ta đã thành lập nên một tình hữu nghị tốt đẹp, hay là cô để cho tôi và Scarpe nói chuyện trực tiếp với nhau một lần được không?

- Tôi không cho rằng, hắn chính diện giao chiến với Tinh Hồng Thập Tự chúng tôi, là một việc có lý trí. Dù sao hắn cũng không còn là Scarpe của bốn năm trước, người mà lúc đó đã khiến cả thế giới vừa nghe tiếng đã sợ mất mật. Hắn phải thừa nhận, mình đã không còn ở đỉnh cao nữa rồi.

(1) Cao trung: tương đương cấp ba ở Việt Nam.