Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Chương 182 : Trắng trợn

Ngày đăng: 18:14 19/04/20




- Phu nhân Fernandez, tôi nghĩ có mấy chuyện mà cách hiểu của bà có vấn đề.

Tiếng cô gái trẻ cười lạnh, nhã nhặn nói;

- Trước hết, tôi vì chủ nhân mà ra sức, là sứ mệnh của cá nhân tôi, không liên quan tới gia tộc sau lưng tôi, cũng không phải ai cũng có tư cách để tôi chịu làm nô bộc.

- Thứ hai, bà không có tư cách để đối thoại với chủ nhân của tôi, ít ra là hiện giờ ông ấy không có tâm trạng đối thoại với bà, không phải đối với ai, chủ nhân của tôi cũng sẵn lòng đối thoại.

- Điểm cuối cùng, suy nghĩ của bà rất buồn cười, bà không biết được thực lực của chủ nhân chúng tôi, Victor mới chỉ ném cho bà một chút lợi lộc, bà liền cho rằng có thể giết chết chủ nhân của tôi, để cho Tinh Hồng Thập Tự các người thăng cấp, trở thành đứng đầu Tứ Sát, đúng là kẻ ngốc nằm mơ!

- Tôi không ngờ phu nhân nhận vị trí thủ lĩnh Tinh Hồng Thập Tự mấy chục năm rồi, mà còn phạm phải sai lầm ngu xuẩn như thế này. Trên thế giới này, không phải sai lầm nào cũng có thể sửa chữa được, hãy chuẩn bị sẵn sàng, tất cả bất hạnh đều là do bà và tổ chức của bà gây ra, gieo gió thì gặt bão.

Phu nhân Fernandez nghe đến đó, cũng không kìm được nóng giận, trước khi bà ta dám nhận đơn đặt hàng này, đương nhiên đã tính tới trường hợp xấu nhất.

- Tiểu thư Grimm, tôi rất chờ mong được xem Scarpe sau khi đã quy ẩn, lại đã mất đi tài nguyên của tổ chức, làm cách nào có thể chiến đấu với Tinh Hồng Thập Tự chúng tôi.

- Ha ha...

Cô gái cười to, nói:

- Chẳng mấy chốc, bà sẽ biết rõ...

Lúc này, ở dưới lầu, người chồng đã bắt đầu gọi vợ, khi thấy bà ta mãi mà chưa thay đồ xong.

- Cưng à, bọn nhỏ đợi nãy giờ rồi, em còn chưa xong sao?

Phu nhân Fernandez cúp điện thoại, cũng không thèm nói thêm điều gì, với tâm trạng vững vàng, mỉm cười đáp lại lời chồng:

- Xong rồi, em xuống ngay đây!

Bà ta vội vã cởi quần áo, mặc sơ mi và quần jean vào, xõa tóc xuống, khi từ trên lầu chạy xuống, vẻ lạnh lùng khắc nghiệt đã hoàn toàn biến mất, trở lại là một người vợ hiền thục, người mẹ hiền từ.

Khi bà ta mở cửa đi ra ngoài, trên con đường cạnh bãi cỏ của cư xá, chồng và các con của bà đã lên xe bán tải, mấy đứa trẻ vui mừng vẫy tay với mẹ, ý bảo bà nhanh lên một chút.

Phu nhân Fernandez hiểu ý mỉm cười, đang định khóa cửa, chợt bên tai truyền tới một âm thanh khác thường.

Đầu óc bà ta chợt căng cứng, quay đầu lại về phía đông bắc, ngước nhìn lên bầu trời bao la...
Eva hỏi.

- Chút chuyện này, chưa cần để bọn họ rời núi, tôi sẽ liên hệ với mấy bạn cũ, nhờ họ trợ giúp, chỉ cần tạo áp lực cho Tinh Hồng Thập Tự là được rồi. Tôi tạm thời ở lại Hạ Quốc, nếu không, sẽ đích thân đi Luân Đôn, cũng thuận lợi.

Tiếp đó, sau khi căn dặn Eva những điều cần làm, Lâm Phi cúp điện thoại, duỗi lưng một cái, đứng lên khỏi salon.

Ánh mắt hắn rơi vào trên bàn, chiếc nhẫn bạch kim đã được Diệp Tử Huyên rửa sạch, lấy vật chất V đi nghiên cứu, chiếc nhẫn này đã không còn uy hiếp gì đối với Lâm Phi.

Lâm Phi hơi phân vân, cầm chiếc nhẫn lên, nửa muốn đeo vào, nửa lại thôi, do dự không quyết định được.

- Trong lòng hối hận, nên muốn đi về ngay sao?

Chẳng biết từ lúc nào, Diệp Tử Huyên đã từ phòng thí nghiệm đi ra, thấy Lâm Phi ngẩn người nhìn chiếc nhẫn, thở dài nói.

- Trước kia do cậu bị chất V ảnh hưởng, cho nên mới không khống chế được đầu óc, thật ra thì cậu đâu có muốn làm hại Tô Ánh Tuyết?

Lâm Phi ngẩng lên, ánh mắt phức tạp, mỉm cười:

- Thật ra thì...cũng không hoàn toàn như vậy. Tôi biết, trong chuyện này tôi có điều không đúng, cô ấy cũng không phải là loại phụ nữ cầu cạnh người khác, hẳn là cũng không lợi dụng quan hệ giữa tôi và tiện nhân kia.

- Chỉ có điều...dù sao cô ấy lừa dối tôi, còn đeo chiếc nhẫn do tiện nhân kia đưa cho cô ấy. Tôi biết, chuyện năm đó không liên quan tới cô ấy, nhưng tôi

cũng không thể nào chấp nhận cô ấy liên hệ với tiện nhân kia như vậy.

- Quả thật tôi có tức giận, đương nhiên...cũng tự biết mình không đúng, là tôi che giấu cô ấy trước. Bất kể nói thế nào, coi như chúng tôi hòa nhau, đều lừa dối nhau...

- Nếu đã coi như hòa nhau, cậu lại không tha thứ được cho cô ấy, cần gì phải tự giày vò mình như vậy? Tôi có thể thấy được cậu thật lòng thích cô ấy, cũng không phải là do cô ấy giống Ảnh Tử, bởi vì cái nhìn của cậu đối với hai người là hoàn toàn khác nhau...

- Trước kia cậu nhìn Ảnh Tử như nhìn một người bạn có cùng chí hướng, mà lúc cậu nhìn Tô Ánh Tuyết, như nhìn một cô em gái nhỏ mà cậu muốn thương yêu che chở. Ánh mắt của cậu khi nhìn cô ấy dịu dàng hơn, bởi vì cậu thích tâm hồn đơn thuần chất phác của cô ấy...Giữa nam nữ, còn có điều gì đáng quý trọng hơn điều đó chứ?

Diệp Tử Huyên tha thiết khuyên nhủ.

Ánh mắt của Lâm Phi thoáng hiện vẻ xúc động, đúng là chính hắn chưa từng chú ý tới những chi tiết này, thì ra trong mắt người bên cạnh hiểu rõ mình như Diệp Tử Huyên, hắn đối với Tô Ánh Tuyết là như vậy.