Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Chương 211 : Khảo nghiệm sinh tử

Ngày đăng: 18:14 19/04/20




Nhưng, điều khiến Lâm Phi cảm thấy kỳ quái hơn chính là vì sao người giúp Vương Đại Vĩ cải tạo thân thể lại không dạy Vương Đại Vĩ công phu? Chẳng lẽ chỉ là bị bệnh thần kinh, vì cảm thấy thú vị nên làm vậy?

- Vương Đại Vĩ, lúc nhỏ cậu có kỳ ngộ gì không? Có người nào kỳ quái, nói dạy cậu công phu đại loại như vậy bao giờ chưa?

Lâm Phi hỏi.

Vương Đại Vĩ sờ sờ đầu, suy nghĩ một hồi, vẻ mặt thành thật nói:

- Tôi nhớ ra rồi! Trước kia còn bé có một lão đầu ăn mặc rách rưới, lúc đó tôi còn đang mò cua trong thôn, lão ta đột nhiên chạy đến nói tôi thích gì lão cũng có thể cho tôi, tôi nói tôi thích cô nàng thôn bên.

- Lão đầu đó nghĩ một hồi nói không được, lão không cho được, nhưng tôi cơ trí, tôi nghĩ, chắc lão là tên lừa đảo mà cha mẹ thường nói, nghĩ vậy nên tôi đã trốn về nhà.

Nhưng vì vội vàng, vừa lên đến bờ lại bị trượt chân một phát, dập đầu choáng váng rồi ngất xỉu, kết quả khi tỉnh lại không thấy tăm hơi lão đầu kia đâu, từ đó về sau tôi không bị bệnh tật gì cả, chẳng lẽ là lão đầu đó cho tôi công phu gì đó?

Một đám nghe xong trán đổ mồ hôi lạnh, thì ra tên này từ nhỏ đã thiếu gân?

Hơn nửa là gặp phải cao nhân ẩn sĩ gì đó, làm việc thiện tích đức, đúng thật là người ngốc có phúc của người ngốc.

Lâm Phi cũng biết không hỏi ra nguyên cớ gì, nghĩ một lát rồi nói:

- Cậu có tình nguyện tu luyện nội công, luyện võ cổ không?

Vương Đại Vĩ nghe vậy, lập tức quỳ xuống dập đầu:

- Lâm tiên sinh, anh muốn dạy tôi sao? Tôi đương nhiên là muốn học rồi! Tôi thích bay tới bay lui, cảm thấy thế giới này thật sự có võ công, anh dạy tôi đi!

Cầu Cầu bên cạnh nghe vậy, cũng ngoan ngoãn nói:

- Chú Lâm dạy anh trai công phu đi ạ! Anh trai cháu lợi hại lắm!

Khương Tiểu Bạch thì nhướng mày:

- Vội vàng cái gì? Cậu cho rằng luyện công đơn giản vậy sao? Có biết nếu cậu luyện công, từ nay về sau sẽ là người của giới võ cổ, những gió tanh mưa máu trên giang hồ, những sóng ngầm nước chảy xiết, cậu không thể không đếm xỉa đến hay không. Đột tử đầu đường, xác vứt hoang dã, cũng rất có thể đấy!

- Việc gì cũng có lợi có hại, có những con đường sau này không thể quay đầu lại, nếu không cậu cho rằng tại sao quốc gia lại không để môn phái võ cổ dễ dàng tìm người luyện công?

- Chỉ cần có thể trở nên mạnh mẽ, tôi không sợ chết! Tôi nhất định sẽ luyện tập nghiêm túc!

Vương Đại Vĩ vỗ ngực nói lời thề son sắt:

- Sư phụ Tiểu Bạch, chi bằng anh làm sư phụ của tôi đi!

- **mẹ cậu, tôi không dám thu nhận đồ đệ, nội công Thiếu lâm chính bát kinh, tôi mà truyền ra ngoài, sư phụ tôi há chẳng phải lột da tôi ra à? Cậu hỏi Đao ca của tôi đi, anh ấy hiểu đại đa số võ học trong thiên hạ, thần công trong tay anh ấy phải nói là tuyệt diệu. Nếu anh ấy chịu dạy cậu thì đó là phúc phận của cậu!

Vương Đại Vĩ nghe xong, lập tức nhìn Lâm Phi, những tên khác cũng làm ra bộ dạng chờ mong, chỉ là không dám lên tiếng.

Lâm Phi nhìn vẻ kiên định trong mắt Vương Đại Vĩ, ngẫm nghĩ một lát nói:

- Được rồi, nhưng cậu cần thông qua khảo nghiêm của tôi mới có thể.
Lâm Phi vẻ mặt nghiêm túc.

Vương Đại Vĩ gật đầu:

- Tôi hiểu.

- Đến đây đi!

- Ah!!!

Vương Đại Vĩ bất chấp bộ dạng sưng mặt sưng mũi vừa rồi, rống to một tiếng rồi công kích về phía Lâm Phi!

- Ầm!

Còn chưa lại gần được 1m, Lâm Phi đã đá vào bụng Vương Đại Vĩ, đá gã bay ra xa 7-8m, từ trên không rơi xuống!

Lăn trên mặt đất hơn mười vòng như quả bóng cao su, Vương Đại Vĩ cảm giác trời đất đang quay cuồng, nôn ọe hết đồ ăn buổi sáng ra, ôm lấy bụng, toàn thân run rẩy.

Lâm Phi cười lạnh:

- Thế nào, mới một cước mà đã không chịu được rồi? Đứng lên!!

Trong mắt Vương Đại Vĩ lóe lên tia tàn nhẫn, như muốn ăn thịt người, lần nữa vọt về phía Lâm Phi, trong miệng còn chảy cả nước miếng, nhưng gã đã như nổi điên.

- Yaaaa…a.a…a!!!

- Ầm!

Lại là màn trình diễn hồi nãy, nhưng lần này Lâm Phi dùng câu quyền đánh bay Vương Đại Vĩ, lưng gã lại nặng nề rơi xuống đất.

Vương Đại Vĩ cảm thác gân cốt toàn thân sắp vỡ vụn, quả thực là vô cùng đau đớn!

Lâm Phi đến trước mặt gã, một cước dẫm vào lồng ngực gã, nhếch miệng cười nói:

- Sao rồi, có phải rất khó chịu hay không? Cậu cho rằng, học võ là thứ đơn giản? Tôi nói cho cậu biết, hiện tại tôi cơ bản không có nội lực, thuần túy dùng sức mạnh đánh cậu, hơn nữa khí lực tôi dùng chỉ là một phần mười thôi!

- Thân thể như cậu, nhìn thì có vẻ rất cường tráng, nhưng nếu là người có nội công thâm hậu, một ngón tay cũng có thể đâm thủng lục phủ ngũ tạng của cậu! Cậu còn muốn tiến vào giới võ cổ không?

Vương Đại Vĩ há miệng thở, toàn thân run rẩy, khóe miệng còn dính máu, như đang hấp hối…

Nhưng sau khi nghe Lâm Phi nói xong, trong mắt Vương Đại Vĩ bỗng lóe hung quang, hai tay đầy vẻ không cam lòng dùng sức ôm lấy chân của Lâm Phi, rống to:

- Đến đây, lão tử còn chưa chết, có gan thì dùng mười phần khí lực đánh lão tử đi!

- Ha ha….ha ha….