Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc
Chương 212 : Máu lạnh
Ngày đăng: 18:14 19/04/20
Lâm Phi thoáng sững sờ, bỗng ngửa đầu cười ha hả, ánh mắt lạnh lẽo:
- Thú vị đấy…
Hắn lại xuất cước, đạp Vương Đại Vĩ lăn lộn trên đất.
Vương Đại Vĩ cũng không ngốc, biết liên tiếp bị đánh như vậy khẳng định duy trì không được bao lâu, nên gã định nằm trên mặt đất, nghỉ ngơi một lát.
Nhưng Lâm Phi đột nhiên nói:
- Tôi cho cậu thời gian một phút, mỗi lần nếu thời gian đứng dậy quá một phút, tôi sẽ đánh cậu.
- Há.
Vương Đại Vĩ buồn bực nói:
- Lâm tiên sinh, vừa rồi anh không nói.
- Khảo nghiệm do tôi chủ đạo, cậu chỉ có thể tiếp nhận, không thể phản kháng.
Lâm Phi cậy mạnh nói.
Vương Đại Vĩ sắp khóc, thật quá khi dễ người khác, nhưng nghĩ đến việc chịu đánh có thể luyện công, có thể trở nên mạnh mẽ, gã cắn môi, chịu đựng nỗi đau đớn khắp toàn thân rồi cố gắng đứng lên.
- Tôi nhất định có thể đánh trúng anh.
Lần này Vương Đại Vĩ không xông lên quá nhanh mà thăm dò trái phải, đưa chân đánh quyền, muốn xem có cơ hội lừa Lâm Phi không.
Nhưng Lâm Phi chỉ cười quỷ dị, đột nhiên lắc mình một cái, xuất hiện bên cạnh Vương Đại Vĩ, cánh tay như cây roi, quật Vương Đại Vĩ quay cuồng ngã xuống đất.
- Cậu cho rằng tôi chỉ có khí lực lớn? Thật ngại quá, tốc độ của tôi cũng rất nhanh.
Lâm Phi nói.
Vương Đại Vĩ ôm ngực, có vẻ như xương sườn sắp đứt đoạn:
- Cái này…cái này…cũng nhanh quá….nhìn cũng không nhìn thấy…
- Thời gian của cậu còn lại ba mươi giây.
Lâm Phi mặt không biểu cảm nói.
Vương Đại Vĩ khẽ cắn môi, lần nữa cố gắng đứng lên. Coi như gã đã hiểu, nói là khảo nghiệm, thật ra là để Lâm Phi đánh gã cho thoải mái mới thôi.
Nhưng gã không cam tâm, dù có thể chạm vào góc áo của Lâm Phi cũng tốt.
Gã lại một lần nữa liều mạng xông tới, chỉ là bước chân có chút hư vô, thân thể lại bị đánh ngã.
Lần này Lâm Phi trực tiếp đá vào chân của gã, chỉ nghe tiếng “ken két” vang dội, xương cốt đã sai khớp.
- Ối!!!
Kẻ lỗ mạng này mặc dù rất ngu ngốc, nhưng tình yêu thương em gái, lòng kiên trì lại không tầm thường.
Cầu Cầu nhìn Lâm Phi bằng ánh mắt đáng thương. Mặc dù không dám nói lời nào nhưng hiển nhiên là rất muốn Lâm Phi tha cho anh trai của mình, nhưng Lâm Phi không quan tâm, dường như căn bản không nhìn thấy ánh mắt đáng thương của Cầu Cầu.
Khương Tiểu Bạch ở bên miệng lớn nuốt thịt, uống rượu, lẩm bẩm:
- Đao ca chính là Đao ca, trái tim còn cứng hơn đao.
Vương Đại Vĩ ăn cơm, không để ý đến việc gắp thức ăn, bắt đầu gặm cơm, nhưng môi của gã đã bị đánh sưng, mỗi lần há miệng là một lần đau đến rơi nước mắt.
Nhưng gã cũng không phải người hồ đồ, biết là không ăn gì sẽ không chống đỡ nổi, nên cố gắng nuốt cơm vào bụng.
Ăn cơm trưa, nghỉ ngơi một giờ, Vương Đại Vĩ cũng coi như hồi phục được chút ít.
Cơ thể của gã lại lần nữa để lộ ra sức phục hồi kinh người, rất nhiều chỗ đã tiêu sưng, nhưng vẫn còn không ít vết bầm đen tụ huyết.
Lâm Phi lôi gã vào bên trong nhà xưởng, lại bắt đầu truyền đến tiếng kêu thảm thiết.
Mãi đến khi ăn cơm tối, Vương Đại Vĩ lại bò từ trong ra.
Hai chân của gã không có cách nào bước đi, miệng còn tụ huyết. Trên thực tế, hai chân hai tay của gã đều bị Lâm Phi đánh cho trật khớp đến mấy lần, rồi lại được nắn trở lại.
Đám người nhìn bộ dạng thảm hại của Vương Đại Vĩ, đều không tin là gã vẫn còn sống? Quả thực còn thảm hơn cả người chết.
- Bạch Cốt.
Lâm Phi vẫy tay về phía Khương Tiểu Bạch đang ngồi trên ghế:
- Tối nay cậu dùng thuốc ngâm chữa trị cho Vương Đại Vĩ, nhân tiện dùng chân khí loại bỏ máu tụ bên trong cho cậu ta.
Khương Tiểu Bạch nghe vậy, có chút vui mừng:
- Đao ca, tên này vượt qua khảo nghiệm rồi ạ?
Những người khác cũng lộ vẻ vui mừng, cuối cùng cũng coi như không bị đánh uổng công, có thể sống sót qua kỳ khảo nghiệm là việc đáng mừng.
Nhưng Lâm Phi lại cười nhạo nói:
- Cậu nghĩ linh tinh gì vậy? Ý của tôi là đừng để sau một đêm qua đi gã đã chết, sau khi hồi phục, mai lại tiếp tục đánh.
Cằm của mọi người đều sắp rơi xuống đất, ngày mai còn đánh tiếp?
Khương Tiểu Bạch cũng hơi lạnh sống lưng, nhìn Vương Đại Vĩ đang bò trên đất xới cơm bằng ánh mắt thương cảm, lắc đầu rồi đi lấy thuốc.
Nhưng điều khiến mọi người cảm thấy kỳ lại là Vương Đại Vĩ không có phản ứng gì, gã chỉ dùng đôi tay đang run rẩy của mình nhét cơm vào miệng.
Gã đã trật khớp đến mấy lần, có lẽ ngón tay đang trong tình trạng bị gãy xương, quả thực không cầm nổi đũa.