Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Chương 233 : Chó cậy gần nhà gà cậy gần chuồng

Ngày đăng: 18:14 19/04/20




Eva nghe ra tâm tình Lâm Phi không tốt lắm, không nói nhiều lập tức tra một chút, trả lời:

- Người cuối cùng camera chộp được là thân ảnh của Hứa Vân phu nhân, ở tầng 27 khách sạn Vạn Quốc, hẳn là bà ấy tiến vào phòng 2766.

Lâm Phi biết rõ khách sạn kia, lộ trình cũng không xa, lập tức lái xe tới, hỏi:

- Người đi cùng là ai?

- Đi cùng là một người đàn ông tên Diệp Dũng.

- Diệp Dũng?

Lâm Phi thì thào nhắc lại cái tên này, cũng không có ấn tượng gì.

Nhưng Hứa Vi ở bên lại kinh ngạc không thôi, cô chợt nghe Lâm Phi tùy tiện hỏi một người qua điện thoại bằng tiếng Anh, dĩ nhiên lập tức tra được vị trí cụ thể, còn biết được chính xác tên của tên khốn kia, quả thực quá thần kỳ!

Trong mắt cô không khỏi dấy lên hi vọng, có lẽ người đàn ông này thực sự có thể giúp được cô, bởi vì trên người hắn còn có nhiều thực lực ẩn giấu như vậy!

- Diệp Dũng là người nào?

Lâm Phi cũng lười để Eva tiếp tục thăm dò, trực tiếp hỏi Hứa Vi ở bên.

Trong đôi mắt Hứa Vi xuất hiện vẻ căm hận, cuối cùng quyết định nói ra với Lâm Phi…



Trong phòng 2766 khách sạn Vạn Quốc.

Trên giường lớn, Hứa Vân quấn một chiếc chăn mỏng, cuộn hai chân lại, ngồi một góc giường, hốc mắt đỏ lên, hai mắt đẫm lệ, vừa rồi đã khóc, còn không ngừng nghẹn ngào.

Khuôn mặt Hứa Vân ửng hồng, tuy rằng bà đã trung niên, nhưng thiên sinh lệ chất, dù tới tuổi này cũng chỉ tăng thêm phong tình thành thục của phụ nữ trung niên, dáng người hơi béo, bộ dạng đặc biệt thùy mị.

Trên giường lớn còn lưu lại chất lỏng ướt át của một trận đại chiến.

Hứa Vân nhìn dấu vết phong nguyệt mình vừa lưu lại, nhớ tới bộ dạng bị nhục nhã giẫm đạp vừa rồi, hận không thể lập tức chết đi!

Nhưng bà chỉ có thể nhẫn nhịn, bởi vì, bà còn có con gái…
- A!

Bà sắp điên rồi, dĩ nhiên là Lâm Phi và Hứa Vi!

Nếu là người không quen biết cũng được, cho dù là cảnh sát bà cũng không quan tâm, nhưng bà không muốn bị con gái duy nhất của mình trông thấy bộ dạng lúc này!

Nhưng hết thảy vẫn chậm, Hứa Vi chứng kiến bộ dạng của mẹ mình trên giường, mặt không còn chút máu, hai đầu gối mềm nhũn, trực tiếp ngã quỵ xuống đất!

- Đừng nhìn! Vi Vi! Đừng nhìn mẹ… con nhanh quay đi chỗ khác… ô…

Hứa Vân khóc thương tâm gần chết, lúc nào cũng giống như sẽ ngất đi.

Hai mắt Hứa Vi mất đi ánh sáng, cả người như mất hồn, ngơ ngác nhìn người đàn bà bị dây đỏ buộc chặt tứ chi trên giường…

- Mẹ… thực xin lỗi… thực xin lỗi…

Hứa Vi ngoại trừ không ngừng thì thào xin lỗi, cô không nói được gì khác…

Trên mặt người đàn bà tràn đầy nước mắt và ửng hồng, bộ vị cảm thấy thẹn nhất đằng sau bà có thể thấy rõ ràng, rất hiển nhiên vừa rồi trước khi họ tiến vào, người đàn bà đang bị đối đãi như vậy…

Không phải Hứa Vi không biết rõ, vì để hai mẹ con có thể sống sót, mẹ cô chịu khổ thế nào, bị nhục nhã thế nào.

Mẹ con hai người không có tiền, không có quyền, lại gánh vác nợ nần lứn, còn bị nhân vật lớn trong gia tộc xem là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt.

Nếu như mẹ không hi sinh, chính là con gái cô phải hi sinh, vì bảo vệ cô, trước giờ mẹ cô không nói, là trả nợ kẻ ác đòi nợ thế nào.

Nhưng cô tuyệt đối không thể tưởng được, sự hi sinh của mẹ lại tàn khốc như thế…

Lâm Phi chỉ nhìn thoáng qua, cũng sửng sốt nửa ngày. Dì Vân trong mắt hắn, cho dù là quá khứ dịu dàng, hay gần đây hung hăng mạnh mẽ, thế nào cũng không nghĩ ra, lại có một mặt thê thảm như vậy.

Sau khi tỉnh hồn, ánh mắt ngoan độc của Lâm Phi nhìn về Diệp Dũng ở một bên.

Người này, chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, hại mẹ con Hứa Vân hơn hai mươi năm!