Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc
Chương 234 : Bị phế
Ngày đăng: 18:14 19/04/20
Nếu hôm nay hắn không quyết định nhận cuộc gọi của Hứa Vi, sợ rằng cả đời này, hắn cũng không hay biết gì, để cho tên cẩu nô tài kia ăn tươi nuốt sống hai mẹ con Hứa Vi, đến cả xương cũng không chừa!
- Ồ, tưởng là ai, hóa ra là Vi Vi! Chà, lớn như vậy rồi sao? Chú cũng muốn gặp cháu lâu rồi. Nhìn bên ngoài cháu còn xinh đẹp hơn nhiều so với trong ảnh...Tiểu tử bên cạnh cháu là ai vậy? Giờ này mà còn quấy rầy nhã hứng của bổn đại gia, là sẽ không nhận được kết cục gì tốt đâu nha!
Diệp Dũng không chút sợ hãi, cười gằn nói.
Lâm Phi im lặng không đáp, đỡ Hứa Vi lên, vỗ vỗ sau lưng cô:
- Đưa dì Vân ra ngoài đi, ở đây để tôi giải quyết.
Hứa Vi gạt nước mắt, lo lắng nhìn Lâm Phi, nhưng không thể làm gì khác hơn là gật đầu, chạy tới cởi dây trói cho mẹ.
Ánh mắt gian tà của Diệp Dũng chợt lóe lên, y vung tay hất cái chăn ra, để lộ thân thể trần truồng!
- A!
Hứa Vi sợ hãi, mặt đỏ bừng, nghiêng đầu tránh sang một bên.
- Vi Vi! Con chạy mau đi! Mau rời khỏi chỗ này! Lâm Phi cũng đi đi, đừng lo cho dì!
Hứa Vân gào lên, sợ hai người bị Diệp Dũng làm hại.
Diệp Dũng cười một cách điên cuồng, nghênh ngang đi về phía Hứa Vi:
- Đừng có xấu hổ, chú Diệp Dũng đã lấy mẹ của cháu rồi, quả là... nhiều năm ân ái mặn nồng, hai mẹ con cháu giống nhau như đúc, chi bằng cùng tới hầu hạ chú đi!
- Muốn chết!
Lâm Phi vốn định đợi hai mẹ con Hứa Vi rời khỏi, sẽ lập tức ra tay lần nữa, nhưng nghe Diệp Dũng ăn nói kinh tởm như vậy, không nhịn được nữa, liền trầm giọng quát lên hai tiếng, rồi tiến nhanh về phía Diệp Dũng.
Diệp Dũng quắc mắt nhìn trừng trừng Lâm Phi:
- Tiểu tử thúi, mày nói cái gì? Lúc này tao không muốn giết người, tốt nhất là thừa lúc tao chưa muốn động đậy tay chân, mau cút mẹ mày đi!
Nhưng Lâm Phi làm như không nghe thấy, vung tay chụp lấy cổ Diệp Dũng.
Diệp Dũng hừ lạnh một tiếng, y phát hiện trên người Lâm Phi không có chút chân khí nào, liền tung một chiêu đơn giản Phách Sơn chưởng ra, định giết chết Lâm Phi ngay tại chỗ.
Nhưng trong nháy mắt một chưởng của y đánh tới, tay phải của Lâm Phi đã biến chiêu, sử dụng một chiêu Ưng quyền, năm ngón tay chụm lại thành mỏ chim mổ xuống lòng bàn tay Diệp Dũng, thế mạnh như vũ bão.
- Phụp!
Bạch Hân Nghiên đang bận bố trí lực lượng cảnh sát cho tối nay, trong tình huống phải trợ giúp lão Bao chỉnh đốn thế lực của thế giới ngầm ở Lâm An, mà đồng thời phải cố hết sức không làm ảnh hưởng tới cuộc sống của người dân, cô bận rộn vô cùng.
- Sao? Nếu là chuyện tối nay, tôi đang rất bận.
Bạch Hân Nghiên nói trong điện thoại.
- Không phải chuyện đó, là chuyện tôi vừa giết một tên cặn bã ở khách sạn Vạn Quốc, cô nhận được báo án, giúp tôi xử lý đi.
Bạch Hân Nghiên nổi giận, bây giờ đã muộn thế này, vậy mà hắn còn gây thêm phiền phức cho mình, cô tức tối nói:
- Anh...anh lại giết người?! Còn giết trong khách sạn? Cho dù tôi theo anh, nhưng anh cũng không được làm chuyện như vậy chứ! Giết người là phạm trọng án mà!
Lâm Phi thản nhiên như không:
- Người đó tên là Diệp Dũng, là bà con và quản gia của Diệp gia, cô xử lý giúp tôi. Nếu có áp lực, có ai muốn làm khó dễ cô, cứ nói với tôi. Cô yên tâm, cô sẽ không phải gánh trách nhiệm đâu, chỉ cần ngăn không cho cảnh sát tìm tôi làm phiền là được.
Lúc này Bạch Hân Nghiên muốn nói cũng không nói nên lời, hắn điên rồi!
Hắn đối chọi với Long Thần điện thì cũng thôi đi, bây giờ còn đi trêu chọc vào Diệp gia! Rốt cuộc hắn muốn gây thù chuốc oán với bao nhiêu cường địch thì mới hài lòng đây?
Vốn Long Thần điện là một tổ chức của thế giới ngầm, chỉ cần đưa Bộ Công an ra làm bình phong, tất nhiên những thế lực của thế giới ngầm cũng sẽ không trách hỏi được Lâm Phi.
Nhưng dù sao Diệp gia cũng là một đại gia tộc, tuy phạm vi thế lực phần lớn ở duyên hải phía tây nam, nhưng cũng có sức ảnh hưởng rất lớn, cô chỉ là một cục trưởng Cục cảnh sát, gan bao lớn mà muốn đứng ra dàn xếp với Diệp gia?
Chỉ hận mình không phải là cái loại phụ nữ lẳng lơ trắc nết, đã quyết định theo một người đàn ông mà còn tính trước đường lui; với tính cách của cô, cho dù phía trước là vực sâu, biết có thể tan xương nát thịt, cô cũng sẽ tiếp tục bước tới.
Bạch Hân Nghiên biết nói gì cũng vô ích, buồn bực hít sâu mấy hơi dài, nói:
- Tôi biết rồi, sẽ cố hết sức thu xếp chuyện này, có gì tôi sẽ báo cho anh biết ngay.
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Phi Lâm Phi đi tới bên cạnh Diệp Dũng đang hôn mê, động mạch chủ của y đã bị đứt, chảy máu ồ ạt trong thời gian dài, e là sau mấy phút nữa, xe cứu thương có tới cũng không cứu kịp.
Nhưng Lâm Phi cũng không muốn để y cứ như vậy mà chết đi, như thế thì quá thuận tiện cho y rồi, cho nên lại dậm mạnh lên miệng y một cái.
- Hự, aaa!
Bị đau đột ngột, Diệp Dũng liền tỉnh lại, hàm răng của y đã bị Lâm Phi đạp gãy rớt ra, máu mũi và nước bọt đầy miệng, đầy mặt, cảm giác đau đớn kịch liệt ở phía dưới lại thức dậy, khiến từng đầu dây thần kinh của y như co rút lại.