Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Chương 247 : Quen nói dối

Ngày đăng: 18:15 19/04/20




Diệp Vô Nhai cũng đi tới nhìn thấy Lâm Phi đang nằm ở khe rãnh không thể dậy tiếp tục chiến đấu được nữa, vẻ mặt vô tình nói :

- Uy lực của Kiếm khí quả là phi thường.

- Hì hì, Diệp gia gia (gia gia: ông), cũng may có ông khiến hắn bị thương trước đó rồi và còn thu hút hết sự chú ý của hắn thì cháu mới có thể dễ dàng đánh bại hắn như vậy.

Lý Úy Nhiêm tinh nghịch nói.

Gia gia? Diệp Vô Nhai có vẻ không thích cách gọi này nhưng cũng không lên tiếng.

- Hừ, ngươi đã lên kế hoạch trước rồi sao?

Dẫn theo một đám người khác đến là Môn chủ của Vạn Độc Môn – Dư Mộc Cận, còn có Lục Vũ Phỉcùng cô ta đến.

- Đương nhiên! Thím không thấy từ đầu tôi đã không có ý muốn giết thím sao?

Lý Úy Nhiên chu môi nói.

- Ta thấy ngươi không đánh được Diệp gia chủ nên mới đứng về bên Diệp gia chủ thì có.

Dư Mộc Cẩn không quên, nha đầu này vẫn luôn miệng gọi cô là “thím”

- Chẳng phải như thế sao? Tôi thông minh mà… Đó gọi là mưu lược…

- Được rồi! Được rồi!

Lục Vũ Phỉcười nói :

- Lý sư muội, Dư Môn chủ, đừng cãi nhau nữa. Lần này hai người cùng nhau diễn kịch dụ Lâm Phi đến đây, nên luận công ban thưởng, còn cần phải tính toán những chuyện đã xảy ra sao?

Lục Vũ Phỉ tiến đến cạnh khe rãnh, nhìn Lâm Phi đã bị thương nặng, không thể hồi phục trong chốc lát, vô cùng đắc ý nói :

- Lâm tiên sinh, anh luôn miệng nói phải khiến bọn tôi thế nào thế nào, nhưng đáng tiếc hiện thực tàn khốc, anh vẫn rơi vào tay bọn tôi.

Lâm Phi không muốn để ý tới người phụ nữ họ Lục này. Loại người như cô ta lúc nào cũng có thể bóp chết, nhưng đối với con nha đầu Lý Úy Nhiên thì thực sự rất tức giận.

Thở một cái, Lâm Phi thổi đám cát sỏi trên miệng, thở hổn hển nói :

- Lý Úy Nhiên, hôm nay cô giúp chính quyền Hạ Quốc bắt tôi, cô không sợ sư phụ của cô cấm vận cô sao?

Lý Úy Nhiên làm mặt quỷ, kiêu ngạo ngẩng cao đầu nói :

- Hừ! Tôi không tin chú quen cả sư phụ của ta! Sư phụ tôi thường chỉ quen biết những người già tuổi một chút, đối với những kẻ trẻ tuổi như chú, sư phụ tôi không có hứng thú làm quen. Còn dám nói sư phụ tôi nợ chú tiền. Dựa vào thực lực của chú còn không đánh nổi tôi, sư phụ tôi lại phải cá cược với chú sao?

Lâm Phi cười khổ một hồi, ban đầu hắn đã biế nha đầu này không tin hắn quen Kiếm Phá Thiên, luôn nói hắn lừa cô ta.

Cũng đúng, hắn của hiện tại và hắn của ngày trước đã khác xa một trời một vực, thực chất hắn không có tư cách chơi trò chơi xúc xắc với Kiếm Phá Chi Vương.
Nhưng Lý Úy Nhiên lại nhăn mặt lại, quay đầu nhìn mãng xã, ngón tay phát ra luồng kiếm khí khiến con mãng xà sợ hãi không dám thè lưỡi ra nữa.

Lục Vũ Phỉ thấy Dư Mộc Cẩn đưa Lý Úy Nhiên và những người trong Vạn Độc Môn rời đi, lắc đầu thở dài.

Con nha đầu kia lúc nào cũng giở trò với mình. Vốn tưởng lần này nó điên nên đã vào hùa cùng Lâm Phi, cũng may là chuyện quốc gia đại sự, nó vẫn đáng để tin cậy được.

Nhìn điên điên khùng khùng như nó mà không biết đã bỡn đùa với bao nhiêu người. Lâm Phi cũng là tới phút cuối cùng đã bị nó lừa. Đúng là một con yêu tinh lợi hại.

Lục Vũ Phỉ lấy điện thoại từ một người tùy tùng, bấm một dãy số điện thoại.

- Ông nội, chúng cháu bắt được Lâm Phi rồi ạ! Vâng, chúng cháu sẽ làm theo lời chỉ bảo của Victor, dùng vật chất đê khống chế hắn, nhốt hắn vào đại lao phạm nhân… Còn về chuyện trí tuệ siêu cấp, ông sẽ đến đây trực tiếp chất vấn sao? Được! Được ạ! cháu nhất định sẽ làm tốt, tuyệt đối không có sơ suất.

Lục Vũ Phỉ tắt điện thoại, quay người về phía đám quân sĩ, nghiêm nghị cao giọng nói :

- Tối nay sẽ có nhân vật cấp cao đến đây thẩm vấn Lâm Phi. Các người đi thông báo với các bộ phận khác, phải nâng cáo hai trăm phần trăm tinh thần, tuyệt đối không được sơ suất, bao gồm cả việc phòng vệ cũng phải đạt mức cao nhất.

- Vâng!

Một nhóm người đồng thanh trả lời rồi lập tức rời đi.

Cùng lúc đó, tại một chỗ biển sâu vùng biển phía nam Hạ Quốc.

Một chiếc tàu Submarine không thuộc về bất kì quốc gia nào đang ẩn núp bên dưới.

Trên tàu có dấu hiệu duy nhất chính là đầu lâu ác ma màu hồng.

Tàu ngầm có không gian không lớn, chỉ có một phòng lái rất nhỏ.

- Đội trưởng, chúng tôi vừa nhận được tin tức, Scarpe đã bị bắt, hắn bị khống chế bằng vật chất và đang được giam giữ tại tầng thấp nhất dưới phòng giam phạm nhân.

Nói chuyện là một chiến sĩ mặc áo giáp màu đen, là người sắt của quân đoàn địa ngục.

Toàn bộ khoang có năm người, tất cả đều mặc áo giáp sắt.

Ngồi sau ghế chỉ huy là một gã người thép, khôi giáp có màu đỏ sậm, là đội trưởng của đội quân này.

Chiếc kính bảo hộ trước mắt hắn phát ra những tia sáng màu đỏ, lộ ra một nụ cười gian tà :

- Rất tốt, bọn Hạ Quốc ngu xuẩn lại giúp chúng ta được chuyện rất lớn.

- Đội trưởng, chúng ta xuất phát bây giờ chứ? Với năng lực trinh sát của bọn người Hạ Quốc, chúng ta có tiến thêm bốn mươi hải lí nữa bọn chúng cũng không thể phát hiện ra.

- Không vội, những chiếc tàu kia chẳng có nguy hiểm gì cho chúng ta. Cái chúng ta muốn là mạng sống của Scarpe. Hiện tại, hắn không thể chạy thoát, nếu không ngoài dự đoán thì bọn người Hạ Quốc kia sẽ cử nhân vật cấp cao đến thẩm vấn hắn về chuyện cơ mật. Lúc đó chúng ta làm sạch một mẻ, đó mới xứng đáng với những gì mà quân đoàn trưởng đại nhân mong đợi.