Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Chương 248 : Thịt tươi ngon

Ngày đăng: 18:15 19/04/20




Màn đêm dần buông xuống, bên cảng căn cứ quân sự ngoài những chiếc đèn tín hiệu đang phát sáng, tất cả đều chìm trong bóng tối.

Tại tầng thứ mười của căn cứ, cả tầng lầu đều vô cùng trống trải. Ngoài tấm thép hợp kim bạc, chỉ còn khu vực trung tâm có một cái lồng giam làm bằng kim loại hơn 100m2.

Chất liệu tạo lên chiếc lồng giam còn kiên cố hơn cả chiếc xe bọc thép chống pháo đạn. Nó dùng toàn bộ là những nguyên liệu khan hiếm, khiến những loại kim loại như vậy chỉ có thể làm ra một ít loại lồng giam như vậy.

Cả Hạ Quốc chỉ có năm cái, vậy mà ở đây đã có một cái.

Khác với ngày trước, lần này, bên ngoài lồng giam có đặt mấy lọai vật thể cố định màu bạc. Đó chính là vật chất.

Vì nguyên liệu tạo nên vật chất cũng tương đối quý hiếm, luyện ra tinh thể cũng không dễ nên ở đây có khoảng gần năm mươi lạng vật chất đã là rất xa xỉ.

Nhưng, số lượng ít nhưng uy lực vô cùng to lớn.

Lâm Phi ở bên trong lồng giam, toàn thân không ngừng đổ mồ hôi, nằm thoi thóp trong lồng giam, khó khăn lắm mới chịu được sự đau đớn mạnh như vậy.

Màu vàng trong mắt hắn khi thì dấy lên khi thì tắt lịm, cơ thể co ro một chỗ, vô cùng khó chịu.

Lâm Phi không biết hắn đã bị nhốt ở đây bao nhiêu thời gian nhưng hắn biết nó không quá dài. Nhưng giờ phút đau đớn này trôi qua vô cùng chậm chạp, dường như một phút dài như một thế kỉ.

Lần này đúng là lật thuyền trong mương, vốn hắn cũng đã có dự định của mình, mặc dù không xông được vào căn cứ thí nghiệm, chỉ e lại giống hôm nay bị Lý Úy Nhiên tập kích.

Với năng lực hồi phục của hắn, muốn thoát khỏi đây không khó, cho dù có bị nhốt ở lồng giam này hắn cũng thấy không có gì khó khăn khi hắn ra ngoài,

Nhưng hắn vô cùng bất ngờ, chính quyền Hạ Quốc lại hợp tác với Victor, lấy được kĩ thuật vật chất.

Lần này, cho dù hắn có hồi phục sức khỏe, nhưng vì não phải chịu vô số kích thích dẫn tới thần kinh không nghe theo sự điều khiển khiến tinh thần vô cùng mệt mỏi.

Hắn nghĩ mãi không ra, những người này có âm mưu gì? Victor còn hợp tác với cả chính quyền Hạ Quốc thì chắc chắn dã tâm của hắn cũng không chỉ dừng lại ở vấn đề vật chất.

Nhưng bây giờ, Lâm Phi cũng không thể nghĩ nhiều tới những chuyện này. Hắn phải nghĩ cách, chí ít là phải thoát khỏi sự quấy nhiễu của vật chất.

- Két! Két!

Lúc này, cửa lồng giam bị mở ra.

Lâm Phi cố hết sức ngẩng đầu lên, trông thấy hai người phụ nữ ở bên ngoài, là Lý Úy Nhiên và Lục Vũ Phỉ.

- Chú, người làm sao mà đổ nhiều mồ hôi vậy? Cái đồ vậy màu trắng này quả là lợi hịa. Kì lạ? Sao ta lại không có cảm giác gì nhỉ?

Trên tay Lý Úy Nhiên bưng một bát cơm nóng hổi, đặt ở trước lồng giam. Đây là bữa cơm cuối cùng đưa tiễn Lâm Phi .

Lâm Phi nhìn đồ ăn trong bát cơm không khỏi cười khổ :
Lão tam nhà Long gia có khuôn mặt vuông chữ điền cười lớn.

- Ông Đại không đến sao ạ?

Lục Vũ Phỉ cười hỏi.

- Thẩm vẫn tên tiểu tử này có Lục lão gia đích thân đến là được rồi. Nếu như Lão đại của Long gia cũng đến thì không phải Tứ đại gia tộc có hai gia chủ sao? Như vậy đề cao tên tiểu tử này quá.

Phương Thư Hải nói.

Lục Vũ Phỉ gật đầu,trong lòng thầm nghĩ “ cho dù Long Khi không đến nhưng cũng nên cử Lão tam Long Bưu đến để thấy tầm quan trọng của buổi thẩm vấn này, không thể để có gì sơ suất.

Chỉ là y là Phó chủ tịch chính quyền Hạ Quốc, là Tư lệnh không quân, một trong những người năm quyền đại quân ở Hạ Quốc. Với danh phận ấy, y không thể tùy tiện di chuyển.

Dù sao, trụ sở này và chuyện của Lâm Phi càng nhiều người ít càng tốt.

Lý Úy Nhiên nhìn thấy Lục Trường Minh, chạy tới như một làn gió, hai mắt long lanh hỏi :

- Ông Lục, lần này có thêm tiền thưởng cho Lý Úy Nhiên không?

- Hừ! Cháu làm kế hoạch của bọn ta hỏng bét, còn muốn có tiền thưởng sao?

Lục Trường Minh không biết nên cười hay nên giận.

- Người ta không phải đã hoàn thành nhiệm vụ rồi sao? Nếu ban đầu ra tay, chưa chắc đã bắt được hắn.

Lục Trường Minh quơ tay nói :

- Đợi ta trở về, truy cứu lại chuyện này. Hiện nay vẫn còn việc chính phải làm.

- Hải Triều, mở lồng giam ra!

- Vâng!

Phương Hải Triều mặc chiếc áo khoác màu trắng bước tới. Gã là người phụ trách căn cứ này, nên cùng xuống với cha mình.

Hắn ra hiệu cho hai tên trợ thủ, đi tới cửa lồng giam, ấn vài nút mật mã. Miếng kim loại dần dần mở ra.

Mọi người thấy rõ Lâm Phi đang ngồi đó, tựa vào tấm kim loại, khắp người toàn mồ hôi, ánh mắt lãnh đạm nhìn bọn họ.