Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Chương 317 : Mi đã biến chất

Ngày đăng: 18:16 19/04/20


Vẻ mặt Victor thay đổi liên tục, da thịt trên mặt run run, khi thì ảm đạm, khi thì bất cần.

Một hồi lâu sau, y mới cười tự giễu:

- Scarpe...Mi biết ta ghét nhất điều gì ở mi không? Mi giống như một con tốt trên bàn cờ, chỉ có thể tiến, không thể lùi lại, tại sao mi vĩnh viễn không biết quay lại nhìn phía sau một cái? Mi thật sự cho rằng, ta vẫn luôn theo phía sau mi, đỏ mắt chờ mong được đi theo bước chân của mi ư?

- Tại sao ta lại phải quay lại nhìn? Mắt của con người luôn ở phía trước kia mà.

Lâm Phi nói.

Victor cười chế nhạo, nói:

- Mi thật sự cho rằng, mi có thể giết ta?

- Chẳng lẽ không thể sao?

Lâm Phi còn chưa dứt tiếng, thân hình đã đột nhiên lao tới trước mặt Victor nhanh như chớp, chụp lấy cổ của y, nhấc cả người y lên cao!

- Chú!

Andariel kinh sợ kêu lên, rõ ràng khiếp sợ vì tốc độ và sự hung bạo của Lâm Phi.

Cổ họng bị bóp chặt, Victor nhếch miệng nở một nụ cười cứng đờ, khoát khoát tay, ý bảo y không sao, mắt chằm chằm nhìn vào Lâm Phi.

- Scarpe, ra tay đi, tại sao mi không giết ta ngay đi?

Lâm Phi im lặng không nói, hắn cảm thấy Victor không thể tìm đến cái chết dễ dàng như vậy, nhất định đã chừa sẵn một lối thoát cho mình.

Lúc này, Victor không hề có một chút hoảng loạn, càng cho thấy có khả năng này.

Thế nhưng Victor vẫn chưa cho biết y cậy vào cái gì, Lâm Phi nhíu mày, chỉ có thể đưa thần thức tản ra tìm kiếm khắp tòa nhà.

Một lúc sau, Lâm Phi biến sắc, nghiến răng nói:

- Quả nhiên mi điên rồi! Mi lại chôn thuốc nổ T4 trong thành phố Chicago!?

Cyclotrimethylenetrinitramine là một loại tinh thể rắn màu trắng, là một loại thuốc nổ rất mạnh, mạnh gấp đôi so với TNT.

- Ha ha...Cuối cùng mi cũng phát hiện ra rồi?

Victor rất đắc ý:

- Ta đã chôn một ít xuống đất, bên cạnh đường ống dẫn khí gas, cũng có chất một ít trong phòng.
Lâm Phi mời.

- Hai vị không chê thì là may rồi, tôi ăn một mình cũng buồn.

Mục phu nhân cười nói.

- Sao lại như vậy, có thể gặp ở đây, chứng tỏ chúng ta rất hữu duyên.

Tô Ánh Tuyết chân thành nói.

Nói chuyện phiếm một lát, hai người mới biết, thật ra cũng không phải Mục phu nhân đến Chicago chỉ để du ngoạn, trước kia bà ta đã thành lập một công ty đầu tư có trụ sở ở Chicago, cách đây mười năm, bà đã đầu tư phần lớn tiền vốn vào công ty này.

Với tư cách là Tổng giám đốc, bà ta đến đây kiểm tra một số công việc, tham gia xong mấy hội nghị, rảnh rỗi không làm gì, mới đến đây ăn cơm.

- Thảo nào Mục phu nhân luôn điều hành công ty Tư Noãn một cách suôn sẻ như vậy, tôi luôn nghĩ, theo lý thuyết thì công ty Tư Noãn đã lâm vào tình trạng thiếu tài chính từ lâu rồi, nhưng Mục phu nhân lại có biện pháp bắt nó tiếp tục phát triển mạnh mẽ, trở thành một con gà đẻ trứng vàng ở nước Mỹ này.

Tô Ánh Tuyết vừa nhắc tới chuyện làm ăn, lập tức câu chuyện trở nên sôi nổi, cô và Mục phu nhân nói không hết chuyện.

Lâm Phi sốt ruột muốn mau ăn cơm, thậm chí cầm một xấp đô la Mỹ tới chỗ tiếp đón, hỏi xem có thể mua chỗ ngồi hay không.

Kết quả là đám người Mỹ cho là hắn muốn chen ngang, đều nhìn hắn bằng ánh mắt bất mãn. Lâm Phi vẫn tỉnh bơ, không coi họ ra gì, quay đầu lại trừng mắt nhìn họ, nhất thời hù dọa đám người Mỹ kia sợ im thin thít (!).

Đáng tiếc là nhân viên phục vụ không đồng ý đề nghị của hắn, để ba người bọn hắn chờ thêm gần nửa tiếng.

Cuối cùng, khi ngồi vào bàn, Lâm Phi liền gọi năm phần pizza lớn và ba phần bò bít tết đắt tiền nhất, lại thêm ba phần mì Ý.

Nhân viên phục vụ nghi ngờ mình có nghe lầm hay không, liền hỏi lại Lâm Phi mấy lần rồi mới ghi món, trước khi đi còn nhìn Lâm Phi với vẻ đầy ngạc nhiên.

Mục phu nhân ngẩn người nhìn Lâm Phi:

- Lâm tiên sinh muốn ăn nhiều như vậy sao?

Tô Ánh Tuyết hơi ngượng ngùng:

- Xin Mục phu nhân đừng để ý tới anh ấy, sức ăn của anh ấy hơi mạnh hơn người khác.

Mục phu nhân không để tâm, hiền từ cười nói:

- Ha ha, so với lần trước, hôm nay trông Lâm tiên sinh còn phong độ hơn, hai người thật là đẹp đôi.