Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Chương 322 : Có ý với tôi

Ngày đăng: 18:16 19/04/20




Không bao lâu sau, Phương Nhã Nhu mở cửa, còn cẩn thận nhìn trái nhìn phải, xác định không có ai nhìn thấy mới để Lâm Phi vào.

- Làm gì mà như kẻ trộm vậy, chúng ta cũng không có quan hệ gì mờ ám.

Lâm Phi cười nói.

Phương Nhã Nhu trừng mắt với hắn, rồi đóng cửa lại:

- Anh cũng không nghĩ xem bây giờ là mấy giờ tối rồi, trong bệnh viện chỉ còn người trực ban, bị người ta nhìn thấy tôi để một người đàn ông vào trong phòng, có thể không nghĩ linh tinh được sao?

Lâm Phi không khỏi cảm thấy buồn cười, thản nhiên ngồi xuống ghế làm việc của Phương Nhã Nhu, thoải mái quay vòng ghế, còn có thể ngửi thấy mùi nước khử trùng và mùi hương phụ nữ hòa lẫn vào nhau.

- Nếu đã biết loại chuyện này dễ khiến người ta hiểu lầm, vậy còn gọi tôi tới đây?

Phương Nhã Nhu mặt lộ vẻ khó xử, hai tay đan vào nhau một hồi rồi đi đến trước mặt Lâm Phi, cắn cặp môi đỏ mọng, nói nhỏ:

- Tôi muốn nhờ anh giúp một chuyện, bởi vì không phải là chuyện đơn giản nên bắt buộc phải nói trước mặt anh…

- Nói đi, chuyện gì.

Lâm Phi cảm thấy cô gái này lúc xấu hổ rất đáng yêu.

Phương Nhã Nhu lấy dũng khí nói:

- Anh có thể giả mạo bạn trai của tôi, đưa tôi về Cứu một chuyến không?

Vừa nói xong, Phương Nhã Nhu đã sợ Lâm Phi không đồng ý, vội vàng bổ sung:

- Chỉ cần cho mấy người trong đại gia tộc kia thấy, sẽ lập tức kết thúc! Tôi chỉ cần anh lộ mặt một chút!

Lâm Phi cũng không cảm thấy bất ngờ, thật ra trên đường tới đây hắn đã đoán được có lẽ sự việc có liên quan đến hôn sự của Phương Nhã Nhu.

- Lần trước tên Trang Diệc Phàm kia không phải đã thất vọng bỏ đi rồi sao?

Lâm Phi hỏi.

- Có tác dụng gì chứ, anh ta quay về nghĩ một chốc một lát đã biết chúng ta giả vờ rồi, bởi vì sau đó anh không gặp tôi nữa.

Trong lời nói của Phương Nhã Nhu có chất chứa chút oán hận mà ngay cả bản thân cô cũng không hề hay biết.
- Đàn ông gì mà nhỏ mọn như vậy…mỗi lần muốn tôi giúp đỡ, tôi đều tận tâm tận lực, cũng không hỏi nhiều mà tin tưởng anh như vậy, nhờ anh giúp chút chuyện mà khó đến vậy…

Nhưng, lúc này Lâm Phi lại không có tâm tư để nghe những lời phàn nàn này của cô.

Bởi vì, ánh mắt của hắn đã không tự chủ được mà nhìn cảnh phong quang phía sau áo blue trắng của Phương Nhã Nhu.

Hôm nay Phương Nhã Nhu đi chiếc tất màu đen khêu gợi, cùng với đôi giày cao gót màu đỏ, lại quỳ trên mặt đất thế này đủ để lộ ra cặp chân thon dài mềm mại, cùng bờ mông đầy đặn dưới chiếc áo khoác rộng thùng thình, vô cùng gợi cảm.

- Ừng ực…

Lâm Phi nuốt nước miếng, hốc mắt lóe ra ánh vàng, hắn bỗng cảm thấy phần bụng mình nóng rực, đầu óc vô cùng phấn khích.

Đào mật chín vàng này, hận không thể lập tức nhào xuống, ôm chặt lấy, rồi hung hăng hưởng thụ một phen.

- Tôi thấy….giấy tờ chứng minh không cần thiết, việc này chỉ cần xử lý thỏa đáng, Ánh Tuyết cũng sẽ không biết, dù sao cũng chỉ là đi Cứu một chuyến…

- Thật sao?

Phương Nhã Nhu vui vẻ quay đầu lại, nhưng nghênh đón ánh mắt nóng rực lửa của Lâm Phi, cô lại run rẩy, có chút sợ hãi.

- Sao…sao anh lại nhìn tôi như vậy?

Lâm Phi cười tà:

- Tôi còn chưa nói hết đâu…giả mạo bạn trai cô, cũng phải chịu áp lực, khó mà bảo đảm rằng Trang gia sẽ không tìm tôi gây chuyện, cho nên cô phải cho tôi chút báo đáp thực tế.

Nói tới đấy, ý tứ đã rõ ràng, Phương Nhã Nhu có thể hiểu được cái mà hắn muốn từ ánh mắt hắn.

Trong lòng cô vừa ngượng ngùng lại tức giận, cô đứng lên, ném tài liệu trong tay lên bàn, hai mắt trợn tròn:

- Sao anh có thể giậu đổ bìm leo như vậy?

Lâm Phi một tay đưa ra kéo người phụ nữ trước mặt vào trong lòng, để cô ta ngồi trên đùi mình, ôm chặt lấy, thổi hơi nóng vào tai cô:

- Được rồi, Tiểu Nhu Nhu, đừng cho rằng tôi không nhận ra, thật ra cô có ý với tôi, nếu không vừa rồi nhắc đến việc tôi không đi tìm cô, khuôn mặt cô lại lộ ra vẻ oán trách như vậy.