Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Chương 339 : Phải có ánh sáng

Ngày đăng: 18:16 19/04/20


Kỳ thật thì Lâm Phi còn có thể nhắc đến cảnh giới Quy Nguyên, có thể cảm nhận được nguyên khí tràn ngập trong vũ trụ, nhưng nói ra thì bọn họ càng thêm khó lý giải nên không nhắc đến.

Lâm Phi dừng một chút, nhìn thấy cha con Phương gia đang suy nghĩ, liền tiếp tục nói:

- Tôi muốn nói, thế giới mà chúng ta thấy, chẳng qua là thế giới của định luật Tảng băng trôi. Khi chúng ta đến một cảnh giới hoàn toàn mới thì sẽ có đồ vật mới xuất hiện.

Cho nên, thế giới mà chúng ta thấy là thế giới chân thật, nhưng cũng không hoàn toàn là thế giới chân thật.

Nói xong, Lâm Phi đưa tay chỉ vào máy tính phòng thí nghiệm:

- Các người nhìn đi, nhân loại phát minh ra máy vi tính, rồi thế giới internet. Ở trên mạng, mọi người có thân phận, có tiền tài, có ngôn ngữ, có các dạng tin tức. Ngoại trừ không có cảm giác nó là thực thể thì máy vi tính, internet cũng là một thế giới.

Nếu như một ngày nào đó trong tương lai, nhân loại tạo ra một chương trình, có thể thông qua internet truyền vào trong não người cảm nhận tin tức. Như vậy, nhân loại cái gì cũng không làm, chỉ cần ngồi trước máy vi tính cũng có thể cảm nhận được lạnh băng và khốc liệt, ôn nhu và lạnh lùng.

Đến lúc đó, nhân loại còn có thể phân biệt cái gì gọi là thế giới thật, cái gì là thế giới ảo? Các người có nghĩ ra không?

Cha con Phương gia sửng sốt một chút rồi lắc đầu.

Lâm Phi không nói lời nào, dùng ngón tay chỉ vào đầu của mình.

Phương Hải Triều có vài phần hiểu ra, nói:

- Ý của cậu là, thế giới internet cũng vậy mà thế giới của chúng ta cũng vậy, cuối cùng đều là đầu óc của chúng ta thông qua thu hoạch tin tức mà phân biệt ra hay sao?

- Phân biệt cũng là một từ đúng. Nhưng tôi cho rằng, thế giới....chính là đại não sáng tạo.

- Cái gì?

Cha con Phương gia chấn kinh. Bọn họ cảm thấy đây là một cách nghĩ điên cuồng.

Lâm Phi hút một hơi thuốc cuối cùng, nhả ra một làn khói, nói:

- Các người cứ một mực đi tìm trí tuệ nhân tạo siêu cấp. Nhưng người sáng tạo ra nó lại là một cô gái có tên Ảnh Tử.

- Cô ấy sáng tạo ra LOOK, là trí tuệ nhân tuệ siêu cấp, đã nói cho tôi biết, thế giới chân thật và thế giới giả tưởng, hết thảy đều là tin tức.

-Nếu có một ngày, nhân loại có thể kết hợp đủ loại tin tức với nhau, khi đó nhân loại không chỉ chế tạo ra trí tuệ nhân tạo siêu cấp, thậm chí còn có thể trực tiếp sáng tạo ra một thế giới sinh hoạt như chúng ta bây giờ chứ không phải là thế giới ảo internet.
- Cũng không phải là tôi bắt buộc Nhã Nhu. Là cô ấy tình nguyện. Nói sau, chúng tôi quen nhau, các người sẽ không xen vào chứ?

- Cậu....cậu ỷ mình là Scarpe thì không để chúng tôi vào mắt?

Phương Hải Triều tức giận nói.

Lâm Phi biết, có nói thêm thì sẽ gặp chuyện không hay, liền khoát tay:

- Các người đi đi. Vài ngày nữa đến thủ đô, chúng ta sẽ nói chuyện tiếp. Tôi muốn ăn cơm tối.

Phương Hải Triều còn muốn nói nữa thì bị Phương Thư Hải cản lại.

Ánh mắt ông cụ lập lòe, nói:

- Được, chờ đến thủ đô, chúng ta sẽ nói cụ thể hơn. Hải Triều, chúng ta đi.

Phương Hải Triều không hiểu cha của mình nghĩ như thế nào nhưng cũng đành tức giận rời khỏi.

Lâm Phi thấy bọn họ cuối cùng cũng đã đi, liền nhẹ nhàng thở ra. Dù sao, sau khi đến thủ đô, làm bộ cho người nhà người ta xem, cũng coi như hoàn thành nhiệm vụ. Hắn cũng lười suy nghĩ việc khác.

Sau khi xuống lầu, vừa lúc bữa cơm cũng được dọn lên. Lâm Phi ngồi xuống liền chén ngay, khiến cho mẹ con Hứa Vân phải cười nói hắn đúng là một "thùng cơm".

Ăn cơm được một nửa, Lâm Phi liền nhận được điện thoại của Tô Ánh Tuyết.

- Lâm Phi, anh đang ở đâu vậy?

Giọng của cô gái rất gấp.

- Anh đang ăn cơm. Làm sao vậy?

Lâm Phi cau mày.

- Mau tới công ty của em. Em vừa mới nhận được điện thoại của ba, nói chúng ta đến bến tàu cứu ông ấy. Ông ấy bị người ta bắt.