Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Chương 340 : Mảnh vỡ

Ngày đăng: 18:16 19/04/20


- Bị bắt? Người nào vậy?

Lâm Phi đứng dậy chạy ra ngoài, không để ý đến gương mặt kinh ngạc của mấy người trong nhà.

Đầu dây bên kia, Tô Ánh Tuyết có vài phần ngập ngừng:

- Cha em nói là... là....Diêu Lam.

Lâm Phi ngồi vào trong xe, nghe cái tên này cũng không khỏi giật mình. Người phụ nữ kia vẫn còn sống? Còn có thể quay trở về bắt cóc Tô Tinh Nguyên sao?

Victor, nhất định là gã đang giúp bà ta làm những việc này. Nhưng vấn đề là, mục đích bắt Tô Tinh Nguyên là gì? Bà ấy không cho rằng hắn sẽ bị một Tô Tinh Nguyên uy hiếp sao?

Nhưng may mà bọn họ không lựa chọn ra tay với Tô Ánh Tuyết. Xem ra, lần trước cái nhẫn đã phát huy tác dụng cứu Tô Ánh Tuyết khỏi nguy hiểm, khiến cho Victor vẫn còn sợ hãi.

Lâm Phi lái ô tô, hỏa tốc chạy đến tòa nhà Khuynh Thành. Tô Ánh Tuyết đã sớm chờ sẵn bên ngoài. Sau khi lên xe, hai người chạy đến bến tàu phía đông nam Lâm An.

Lâm Phi không phải lần đầu tiên đến đây. Lần trước du thuyền của Victor cũng đậu lại chỗ này.

Nhưng sau khi đến bến tàu, hai người phát hiện chẳng có bóng dáng một ai.

Tô Ánh Tuyết gấp đến độ hai mắt đỏ lên, bất cứ lúc nào nước mắt cũng có thể rơi xuống, chạy tới chạy lui tìm kiếm trong những kho hàng hoặc những container trống, nhưng không thu hoạch được gì.

Nhìn bộ dạng nóng như lửa đốt của Tô Ánh Tuyết, Lâm Phi kéo hai tay cô lại, nói:

- Đừng tìm kiếm nữa. Họ sẽ không giấu người ở đây đâu. Em nói cha của em gọi điện thoại thông báo cho em?

- Vâng!

Tô Ánh Tuyết vội vàng lấy điện thoại ra, chỉ vào một số điện thoại nặc danh trên nhật ký điện thoại:

- Chính là số này. Em gọi lại không được.

Lâm Phi suy nghĩ một chút rồi bấm số Eva, bảo Eva đăng nhập vào LOOK, tìm tọa độ của số điện thoại này.

Không bao lâu sau, Eva đã phát một tọa độ qua.

Lâm Phi cười lạnh một tiếng:

- Bọn họ biết rõ anh có thể dùng LOOK để tìm tọa độ số điện thoại nên cố ý dùng chiêu thức này để bảo đảm anh và em cùng đến hiện trường.

- Tọa độ này là chỗ nào?
Bởi vì tố chất cơ thể và tu luyện nội công, Tô Ánh Tuyết sớm đã không còn yếu ớt như những đứa con gái khác. Cô nhảy lên thuyền, chạy đến bên cạnh Tô Tinh Nguyên rồi cởi dây trói cho ông.

Sau khi Lâm Phi cũng nhảy lên trên thuyền, hắn liền cau mày, luôn cảm thấy có chỗ nào không ổn. Kinh nghiệm chiến đấu nhiều năm đã mang lại cho hắn một bản năng cảm nhận nguy cơ vô cùng chuẩn xác.

- Cha, cha làm con lo lắng muốn chết. Tại sao cha lại ngốc như vậy? Đi một mình nguy hiểm lắm.

Tô Ánh Tuyết khóc sụt sùi, oán trách cha cô không coi trọng bản thân.

- Là Diêu Lam bảo cha đến gặp Tiểu Hào. Cha nhịn không được nên đến.

Tô Tinh Nguyên cười khổ.

Lâm Phi do dự hỏi:

- Bọn họ có nói gì khác với bác không? Cứ như vậy mà trói bác lại, không làm gì khác?

- Lâm Phi, anh nói cái gì đấy? Cha của em là người tốt. Anh đừng dọa ông ấy.

Tô Ánh Tuyết bất mãn nói.

Tô Tinh Nguyên sững sờ rồi lắc đầu nói:

- Không, không. Lâm Phi nói đúng đấy. Bọn họ cho cha ăn một thứ gì quái dị được bọc trong một hộp nhựa. Bây giờ dạ dày của cha khó chịu lắm. Có cần đến bệnh viện mổ ra không?

- Cái gì?

Lâm Phi đột nhiên cả kinh, hai mắt phát hỏa, một tay ôm lấy Tô Ánh Tuyết nhảy ra ngoài boong tàu, giống như một con chim yến.

Trong lúc Tô Ánh Tuyết và Tô Tinh Nguyên còn chưa hiểu ra sao thì bụng Tô Tinh Nguyên đã phát ra một ánh lửa rừng rực.

Oành!

Một quả bom phát nổ ngay trong bụng Tô Tinh Nguyên. Cơ thể của ông lập tức chia năm xẻ bảy.

Tô Ánh Tuyết bị Lâm Phi kẹp ở bên hông. Khi ngẩng đầu lên, vừa lúc nhìn thấy cảnh tượng cha của mình bị tan xương nát thịt.

Cô cảm thấy thế giới này giống như dừng lại, hoàn toàn tĩnh mịch. Hai mắt mở to, một mảnh mờ mịt và chết lặng.