Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Chương 341 : Bầy Cừu Im Lặng

Ngày đăng: 18:16 19/04/20


Tất cả những điều này đến quá đột ngột, đột ngột đến mức Tô Ánh Tuyết hoàn toàn không có bất cứ sự chuẩn bị tâm lý nào.

Sinh mệnh một con người nhạt nhòa, trôi nhanh như màn mưa sao băng, người thân vài giây trước còn nói chuyện vui vẻ bên mình, chỉ một thoáng sau đã chỉ còn là một lớp thịt vụn.

Sau khi rơi xuống thuyền, Tô Ánh Tuyết không ngừng run rẩy, miệng lẩm bẩm, đầu lắc lia lịa như vừa gặp ma thấy quỷ.

Một tay Lâm Phi ôm chặt lấy cô, tay kia nhẹ nhàng vuốt tóc cô, hắn muốn nói mấy lời an ủi cô, nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu.

Hắn biết lúc này có nói gì cũng chẳng có tác dụng gì, ngoài việc trao cho cô một bờ vai vững chắc để tựa vào ra, hắn chẳng làm được gì khác nữa.

Bóng đêm dần chìm xuống, bao trùm lấy vùng biển, ánh tà dương cuối cùng cũng đã khuất xa. Gió biển khẽ thổi, mang theo tiếng khóc nức nở tiêu điều của một người con gái.



Một ngày sau, trên boong tàu hàng, đám người Diêu Lam đã về tới thuyền.

Diêu Lam cung kính quỳ xuống trước mặt Victor, trên khuôn mặt vẫn là điệu cười nịnh nọt:

- Chủ nhân, nhiêm vụ đã hoàn thành. Xin hỏi ngài đã có thể ra tay cứu chữa cho con trai tôi chưa ạ?

Victor ngồi dưới ô che nắng, nhâm nhi rượu Bordeaux đỏ cùng trứng cá muối I-ran. Gã dùng đầu lưỡi nhấm nháp vị thơm ngọt của trứng cá muối và rượu vang đang hòa tan trong miệng.

Mãi một lúc sau Victor mới mở mắt ra, dùng chiếc thìa bạc chỉ vào con cho ngao Bra-xin Ba Richer đứng trên boong tàu cách đó không xa.

Con chó ngao Ba Richer toàn thân đen trũi đang điên cuồng cắn xé miếng thịt tươi đã nát vụn, đỏ lòm máu. Bụng nó đã tròn vo nhưng dường như lòng tham không bao giờ có đáy, nó vẫn tiếp tục gặm nhấm miếng thịt.

Diêu Lam liếc qua, mồ hôi toát ra đầm đia, toàn thân lạnh buốt, chẳng khác nào đang rơi xuống hầm băng, bà ta thở gấp, nuốt nước bọt rồi miễn cưỡng cười nói:

- Chủ nhân… ý của ngài là…

- Con của ngươi chẳng qua chỉ là một thứ phế vật chẳng có giá trị gì, có cứu nó cũng chẳng có ý nghĩa gì, không bằng cho nó làm thức ăn cho cục cưng Ba Richer của ta, như thế nó còn có tác dụng là làm thức ăn cho sủng vật của ta.

Victor giải thích qua loa.

- Ahhh!!!

Diêu Lam nghe được điều đó, cảm thấy dường như cả thế giới đang sụp xuống, hai tay ôm lấy đầu, tim gan như nát tan, bất lực hét lên.

Bà đã làm tất cả, tất cả những điều này, phải chịu nhục như vậy, phải chèo chống đến bây giờ chỉ để cứu lấy con trai bà, đó là hy vọng duy nhất trong cả cuộc đời này của bà!
- Tôi không mua lò nướng, hay họ gửi nhầm rồi?

- Chắc không đâu, tôi vừa kiểm tra lại rồi mà.

Nhân viên bưu điện cười nói.

Lâm Phi dùng thần thức quét qua, sắc mặt đột nhiên biến đổi, trong ánh mắt lộ ra vài phần dữ tợn, trầm giọng nói:

- Chúng tôi không cần cái hòm này, anh đem về đi!

- Hả? – Nhân viên bưu điện không hiểu: - Sao lại không cần? Thủ tục này không có vấn đề gì mà…

Tô Ánh Tuyết thấy vẻ mặt Lâm Phi như vậy, cô mới hít một hơi thật sâu, nói:

- Không, tôi muốn xem bên trong rốt cuộc là cái gì.

- Ánh Tuyết, nghe anh.

Lâm Phi có chút lo lắng.

- Không, cái gì tới sẽ tới, sớm muộn gì cũng sẽ phải đối diện thôi.

Tô Ánh Tuyết cười cười, bước đến cầm tờ giấy ký xác nhận lên đó rồi quay lại nói với Trương Tĩnh:

- Trương Tĩnh, mở hòm ra.

Trương Tĩnh lập tức bước qua, mở hòm ra, bên trong là một chiếc lò nướng lớn được đóng gói cẩn thận.

- Ồ, tống giám đốc, bên trong có cái gì này… A!!!

Trương Tĩnh vừa cúi đầu xuống, tò mò nhìn xem bên trong kia là cái gì thì chợt giật mình nảy người lên!

- Đầu…đầu… hai cái đầu!!!

Trương Tĩnh tái mét mặt, kêu lên.