Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Chương 354 : Cuối cùng anh có biết diễn hay không?

Ngày đăng: 18:16 19/04/20


Tô Ánh Tuyết lúng túng nhận lấy bó hóa. Cô cũng không biết đây là loại hoa gì, nhưng nhìn qua rất nhẹ nhàng mà xinh đẹp.



Sau khi tặng xong hoa, tiểu môi cầu luýnh quýnh chạy đi.



Tô Ánh Tuyết ngây ngốc nhìn những bông hoa. Cô ngẩng đầu lên thì thấy Lâm Phi đã đứng trước mặt mình từ lúc nào.



Ánh mắt Tô Ánh Tuyết mê ly, trong đầu cô hiện lên một ý niệm trước nay chưa từng cô. Cô cảm thấy không chân thực vì nếu như mọi thứ đều là thực, có lẽ là quá ảo mộng rồi.



Lâm Phi thấy cô muốn nói lại thôi thì khẽ cười, đi đến trước mặt cô. Hắn mở tay ra, bên trên là mấy viên kẹo dẻovị xoài.



- Có lẽ em đã quên, nhưng vĩnh viễn anh cũng không quên được, bên trong túi kẹo đó có tất cả 8 viên… Bây giờ anh muốn đem chúng trả lại cho em.



Lâm Phi nói xong liền lấy ra một túi kẹo đường, đưa cho cô 7 viên kẹo cộng với một viên trên tay hắn, tổng cộng là 8 viên bỏ vào tay Tô Ánh Tuyết.



- Đứa bé trai đó… thật sự… là… là anh sao?



Cho dù Tô Ánh Tuyết không dám tin nhưng cũng không thể không tin, Lâm Phi ở trước mặt thật sự đã quay lại là cậu bé năm đó chán nản đứng dưới cột đèn.



Lâm Phi tự giễu cười:



- Hôm qua em nói với anh, chúng ta mới quen nhau, sao có thể địch nổi tình cảm từ nhỏ giữa anh và Hứa Vi…



- Nhưng anh thật sự muốn nói với em, có lẽ em đã quên anh, nhưng anh sẽ mãi nhớ. Năm anh 8 tuổi, anh đã từng gặp em, hơn nữa anh chưa từng quên chuyện xảy ra hôm đó.



Tô Ánh Tuyết ngơ ngác nói:



- Khó trách… lần trước anh lại hỏi em hồi bé hay ngồi xe gì và chuyện về lái xe… Anh sớm đã nhận ra em rồi sao?



Lâm Phi thở phào một hơi. Hắn thấy may mắn vì cô còn chưa quên mọi việc. Hắn gật gật đầu:



- Đúng, vì vậy, với anh, em có ý nghĩa hết sức đặc biệt…



- Vì sao…



Tô Ánh Tuyết vẫn còn thấy mờ mịt.



Lâm Phi nhớ lại rồi cười nói:




- Anh là heo hả?



Tô Ánh Tuyết tức giận, chửi ầm lên.



- Hả?



Lâm Phi ngây người ngẩng đầu lên, không rõ mình đã làm gì trêu chọc cô.



Tô Ánh Tuyết vô lực trợn trừng mắt, dậm chân nói:



- Không phải trước đây em đã dạy anh rồi sao? Khi nữ chính trong phim thần tượng bỏ đi, người đàn ông sẽ khóc đuổi theo.



- Anh phải biểu hiện ra một bộ dạng có chết cũng không thể rời xa em, sau đó hai người ôm nhau cùng khóc. Rốt cục anh có biết diễn không hả? Một màn Happy Ending tuyệt hảo đã bị đầu heo nhà anh làm hỏng rồi.



Lâm Phi thật sự muốn chết, nhưng là chết vì vui.



Tuy tư duy của cô khiến hắn không thể tưởng tượng nổi, nhưng hắn vẫn hiểu ý của cô.



Lâm Phi điên cuồng ném đi bó hoa và kẹo dẻo trên tay, chạy vội tới, ôm chặt lấy Tô Ánh Tuyết, chỉ hận không thể dùng sức sáp nhập cô vào trong thân thể mình.



- Anh muốn em tức chết sao? Sao anh lại ném kẹo dẻo đi hả?



Tô Ánh Tuyết vừa giãy dụa trong ngực hắn, vừa bênh vực kẹo đường.



Lâm Phi cười ha ha ngây ngốc, đắm chìm trong niềm vui sướng khi tưởng mất mà lại được.



Cuối cùng Tô Ánh Tuyết cũng nở một nụ cười ngọt ngào, chu môi nói:



- Không nói sớm một chút… Nếu năm đó còn nhỏ như vậy người ta đã cứu mạng anh, anh phải đối xử tốt với em như ân nhân cứu mạng, còn phải để em mặt dày nói thích anh trước…



Lâm Phi cười hắc hắc, vui vẻ đến mức không nói nên lời.



Tô Ánh Tuyết khẽ thở dài, giơ tay ôm eo Lâm Phi. Cô dựa vào ngực hắn, lẩm bẩm nói:



- Coco – Chanel đã từng nói: “Tình yêu chấm dứt khi bạn lựa chọn rời đi”. Lúc này, em không muốn rời đi nữa rồi…