Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Chương 355 : Cao nhân chính là cao nhân

Ngày đăng: 18:16 19/04/20


- Anh đã nói cái gì nhỉ, hôm nay ở đây cũng sẽ xảy ra “một sự kiện mang tính lịch sử”. Em thấy có phải vận mệnh đã sắp đặt cho chúng ta ở cùng một chỗ hay không?



Lâm Phi cười đắc ý.



Tô Ánh Tuyết đẩy hắn ra, mắt cảnh giác hỏi:



- Em hỏi anh một lần cuối, rốt cuộc anh và Hứa Vi không có thứ quan hệ mà người khác không biết chứ?



- Anh thề là không.



Lâm Phi dở khóc dở cười, về vấn đề này hắn hoàn toàn có thể bảo đảm. Xem ra cô vẫn chưa yên tâm:



- Trước đây, quả thật anh đã từng nghĩ đến việc để chị Hứa Vi là bạn gái của anh. Nhưng từ khi biết em là cô bé kia, lòng anh đã chạy đến bên người em rồi. Bây giờ anh và chị Hứa Vi chỉ là bạn bè bình thường mà thôi. Quan hệ thân hơn bình thường một chút nhưng tuyệt nhiên không có tình yêu nam nữ.



Lúc này Tô Ánh Tuyết mới gật đầu hài lòng, ý tứ trong mắt rất rõ ràng:



- Xem như anh thức thời.



Nhưng vào lúc này, ở một con ngỏ nhõ bên cạnh đường lại là một quang cảnh khác.



Lão Bao đang chỉ huy một đám tiểu đệ thu thập dụng cụ mới dùng để phun mưa.



Ở bên cạnh anh ta, Vương Đại Vĩ đang vô cùng cảm khái, mắt đầy chờ mong mà nói:



- Không hổ là sư phụ, người đàn ông khác theo đuổi phụ nữ thì tặng hoa hồng, nhẫn kim cương.



- Sư phụ mình lại tặng gói kẹo dẻo có mấy tệ, tặng một bó hoa dại lại cua được sư nương đẹp như vậy. Sư nương cũng thật kỳ lạ, bị ướt mà không tức giận… Ôi trời, quả nhiên cao nhân vẫn là cao nhân…



- Đừng có ngu như vậy chứ!



Lão Bao dở khóc dở cười vỗ lưng Vương Đại Vĩ:



- Cái gì mà hoa dại, đó cũng là hoa mua trong cửa hàng đấy. Chỉ là người bình thường không thể hiểu được ý nghĩa của những loài hoa này mà thôi. Hơn nữa, cậu làm sao hiểu thế nào mới là lãng mạn chứ? Cậu nghĩ ai cũng giống cậu muốn tìm một nữ nhân nông cạn sao?



Vương Đại Vĩ cái hiểu cái không, thấy tiểu môi cầu ở phía đối diện dắt theo một cô bé mặc váy màu lam chạy tới, hớn hở hỏi:



- Tiểu môi cầu, em mua kem cho bạn em hết chưa?



Tiểu môi cầu đắc ý nói:



- Dạ! Mua xong hết rồi! Bọn nó đều nói sau này có chuyện gì hay cứ gọi bọn nó, vừa có quần áo mới lại vừa có kem ăn.



Nụ cười ngây thơ của cô bé khiến cả đám đàn ông cười ha hả, đây đều là những thứ Lâm Phi sắp xếp từ trước. Trước đây, họ đều giúp Lâm Phi giết người, phóng hỏa. Đây là lần đầu tiên họ giúp Lâm Phi theo đuổi một cô gái nên cảm thấy rất vui.



Lúc rời khỏi con phố cổ, Tô Ánh Tuyết phải mua một bịch kẹo dẻo thật to rồi mới cùng Lâm Phi đi dùng bữa dưới ánh nến.
- Anh mau đi đi. Vừa vặn mấy hôm nữa Mục phu nhân sẽ quay lại nói với em một số chuyện bí mật của đại hội đồng. Có thể mấy ngày đó em không có thời gian ở cùng anh, anh đi giúp bác sỹ Nhu giải quyết mọi việc đi, về sớm một chút là được.



- Nhưng em có thể gọi điện kiểm tra bất cứ lúc nào đấy. Nếu em gọi mà anh không nghe máy thì cũng đừng đến gặp em nữa.



- Tuân lệnh! Ân nhân cứu mạng!



Lâm Phi thoải mái thở ra. Hắn hớn hở vui tươi cúi chào Tô Ánh Tuyết, chọc cho cô quay đi chỗ khác vì buồn cười.



Lúc hai người đang rất vui vẻ, một cuộc điện thoại lại gọi tới, Lâm Phi vừa nhìn đã thấy người gọi là Bạch Hân Nghiên. Nhưng không nghe có vẻ không hay lắm, như vậy lại càng làm cho Tô Ánh Tuyết nghi ngờ.



Tạm thời hắn chưa thể nói ra chuyện của Tô Ánh Tuyết. Trước mắt, đây sẽ là một quả địa lôi.



- A lô, cảnh sát Bạch, có chuyện gì vậy?



Lâm Phi tự nhiên hỏi.



Bạch Hân Nghiên nghe thấy cách xưng hô như vậy, đại khái cũng có thể đoán ra Lâm Phi đang ở cùng ai. Cô hơi do dự rồi nói:



- Là thế này, vừa phát hiện thi thể của một đôi vợ chồng, là người anh quen… Em nghĩ, có thể anh sẽ có manh mối.



- Thi thể? Vợ chồng…



Lâm Phi khẽ rùng mình, trong lòng rung động:



- Chẳng lẽ là…



- Là vợ chồng Liễu Hoành Bân và Vu Mai Mai.



Sắc mặt Lâm Phi bỗng tối sầm lại, khí huyết dâng trào, thiếu chút nữa đã bóp nát di động.



- Sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?



Tô Ánh Tuyết thấy sắc mặt Lâm Phi bỗng trở nên khó coi thì lo âu hỏi.



Lâm Phi không nói hai lời liền tắt máy, nói với Tô Ánh Tuyết:



- Ánh Tuyết, em về trước đi, anh có việc gấp phải đi. Em nhớ chú ý an toàn nhé, gọi điện cho Natasha, bảo cô ấy tối nay đừng chạy loạn, bảo vệ cho em.



Tô Ánh Tuyết thấy Lâm Phi nghiêm túc như vậy, biết rõ tình hình không bình thường, ngoan ngoãn gật đầu bảo Lâm Phi cũng phải tự mình cẩn thận.



Lâm Phi bước đi như bay về phía chiếc xe, phi thẳng tới nhà họ Liễu, lòng hắn cũng đang rỉ máu.



Đến bước này, không cần nghĩ cũng có thể đoán được, Liễu Cảnh Lam là do Thiên Diện giả mạo. Nhưng đồ chó đẻ đó lại dám giết Liễu Cảnh Lam thật, thậm chí còn giết cả cha mẹ của cô ấy.