Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Chương 362 : Tôi cũng là bác sỹ

Ngày đăng: 18:16 19/04/20


- Cái gì?



Cha con Phương Thư Hải đứng phắt dậy, vội vội vàng vàng đi ra ngoài.



Mặc dù trước đó Lâm Phi có nghe nói qua mẹ của Phương Nhã Nhu không được khỏe, nhưng không biết không khỏe ở đâu, sao tự nhiên lại ngất xỉu? Một mình hắn ngồi đây cũng không ổn cho lắm nên đã theo họ ra ngoài.



Lúc vào nhà bếp, Phương Nhã Nhu và Lục Vũ Phỉ cũng đã có mặt ở đó. Phương Nhã Nhu là bác sỹ, đương nhiên là “xung trận ngựa” lên trước, bảo người lấy hòm thuốc cấp cứu gia đình, đang kiểm tra tình hình cho Lưu Oánh Oánh.



Lưu Oánh Oánh mặt trắng bệch nằm trên đất, bộ dạng tiều tụy, đau đớn, hơi thở rất yếu,



- Vừa xảy ra chuyện gì vậy?



Phương Hải Triều hỏi người hầu trong nhà bếp.



Một đầu bếp nơm nớp lo sợ trả lời:



- Tướng quân, chúng tôi cũng không biết, phu nhân vừa muốn làm chút chuyện thì đã ôm ngực ngất xỉu dưới đất rồi, chúng tôi cũng không hiểu tại sao?



- Ngực?



Phương Nhã Nhu lập tức cầm ống nghe đặt ở tim của mẹ mình, cẩn thận nghe xong, sắc mặt bỗng trở nên khó coi vô cùng.



- Nhã Nhu, mẹ con sao rồi?



Phương Hải Triều nhíu mày hỏi.



Phương Nhã Nhu ngẩng đầu lên, hỏi cha mình:



- Cha, đã bao lâu mẹ con không đến bệnh viện kiểm tra rồi?



Phương Hải Triều sững sờ, chần chừ lắc đầu:



- Cha cũng không biết, một năm nay cha hầu như đều ở ngoài, không ở phòng nghiên cứu thì là ở khu căn cứ...



- Rõ ràng cho biết trước đây sức khỏe mẹ con không được tốt, dù không về nhà thì chí ít cha cũng nên nhắc nhở mẹ đi bệnh viện kiểm tra! Không phải cha không biết mẹ ghét đến bệnh viện, cha không bắt mẹ đi, mẹ chắc chắn sẽ không chịu đi! Hiện tại tim mẹ con đập rất yếu, nhịp tim cũng không đều, con…con sợ…



- Rất nghiêm trọng sao?



Phương Hải Triều gương mặt chấy đầy áy náy cùng âu lo hỏi.



Phương Nhã Nhu lau nước mắt, đứng dậy nói:



- Mau đưa mẹ đến bệnh viện quân khu, làm kiểm tra toàn diện, tạm thời chắc không có việc gì, nhưng…vấn đề…sẽ không nhẹ.



Lời vừa nói ra, người có mặt sắc mặt đều ngưng trọng, Phương Thư Hải tiến lên phía trước, nhẹ nhàng vỗ về cháu gái, an ủi:
Viện trưởng Dương hỏi:



- Lẽ nào Lâm tiên sinh đây là bác sỹ ngoại khoa tim.



Lâm Phi lắc đầu:



- Không phải, nhưng tôi có thể nhìn ra được, đây là u cận hạch paraganglioma…



Toàn bộ phòng họp bắt đầu có tiếng bàn tán xôn xao, bao gồm cả Phương Nhã Nhu, sắc mặt đều ngỡ ngàng.



- Cậu đừng có ăn nói linh tinh! Cậu hẳn phải biết u cận hạch là gì? Loại bệnh đó, toàn thế giới chỉ có không đến hai trăm người mắc! Cậu tưởng rằng loại bệnh này dễ gặp như củ cải trắng trên đường sao?



Một vị chuyên gia nói.



Lâm Phi khoát tay:



- Anh nói không sai, quả thật là hiếm gặp, nhưng rõ ràng là vậy mà, chẳng nhẽ lại vì nó hiếm gặp mà đoán nó là loại bệnh khác sao? Anh có thể nói ra nó là bệnh gì khác không?



- Cậu…



Vị chuyên gia nghẹn họng.



Lâm Phi nói xong, đi đến trước phimchupjp, hai tay khoanh trước ngực, lẩm bẩm phân tích:



- U cận hạch ở chính giữa lồng ngực, mặt nghiêng của tim bị động mạch chủ và động mạch phổi bịt lấy.



- Bởi phóng xuất ra a-đrê-na-lin khiến huyết áp tăng cao, dẫn đến mạch máu ở tim bị tổn thương, nếu bỏ mặc không quan tâm, u trung tâm sẽ hoại tử, huyết áp không ngừng hạ thấp, nguy hiểm đến tính mạng người bệnh…



Phương Hải Triều vừa nghe thấy nguy hiểm đến tính mạng, lập tức túm lấy một bác sỹ chủ nhiệm, cũng không màng đến thể diện, chất vấn:



- Những điều Lâm Phi nói đều là thật? Tình hình nghiêm trọng như vậy sao?



Vị chủ nhiệm đó còn chưa phân tích xong, nghe Lâm Phi nói vậy, cũng cảm thấy lời hắn nói là đúng, nên chỉ có thể cười khổ gật đầu.



Phương Hải Triều tức giận trừng mắt với các bác sỹ:



- Tại sao các người lại im lặng như vậy! Các người không phải là chuyên gia ngoại khoa đứng đầu nước sao?



Viện trưởng Dương lên tiếng hòa giải:



- Phương tướng quân, nếu bạn trai của Nhã Nhu có thể chẩn đoán ra chứng bệnh, không bằng nghe xem cậu ấy có cao kiến gì?