Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Chương 363 : Ăn mảnh

Ngày đăng: 18:16 19/04/20


Mọi người lại nhìn về phía Lâm Phi, không ít người trong lòng còn bất mãn, nhưng lúc này không có cách nào thể hiện năng lực của mình, nên chỉ đành rầu rĩ không lên tiếng.



- Lâm Phi, cậu nói giờ phải làm thế nào, có cần lập tức phẫu thuật không?



Phương Hải Triều và Phương Nhã Nhu đều vội vàng nhìn hắn.



Lâm Phi gật đầu nói:



- Căn cứ vào tình hình hiện tại, dùng alpha-receptor blockers, trong vòng hai tuần có thể thạm thời ngăn chặn hormone phóng thích, nhưng công năng của tim sẽ giảm mạnh, nếu không lấy ra u, thì tim sẽ suy kiệt. Nên xác thực là cần phẫu thuật ngay.



- Vậy còn chờ gì nữa? Mau chóng sắp xếp!



Phương Hải Triều cũng không hiểu những thứ này, chỉ biết là tình hình rất nghiêm trọng.



Nhưng Lâm Phi lại bảo ông đừng vội, chỉ lên tấm phim, nói:



- Đây không phải là phẫu thuật đơn giản, mọi người xem, u bao trùm lên tim, nếu không lấy ra hết, sẽ nguy hiểm đến tính mạng.



- Bởi vì lồng ngực rất dễ thấm hút, không mổ ra xem, sẽ không có cách nào biết được u bị bao trùm đến mức nào. Một khi làm phẫu thuật, u khuếch tán dẫn đến xuất huyết, có thể chết trên bàn phẫu thuật.



Nghe Lâm Phi nói như vậy, một đám chuyên gia cũng trở nên nghiêm túc. Bọn họ nghe ra được, Lâm Phi rất rõ ràng bệnh tình, nói có căn cứ.



Viện trưởng Dương lúc này cảm khái nói:



- Độ khó của ca phẫu thuật này chỉ sợ là cấp quốc tế, một khi phẫu thuật, không có cách nào quay đầu lại.



- Còn một vấn đề nữa, không chỉ là việc động dao của bác sỹ chính có độ khó lớn.



Lâm Phi nói tiếp:



- Trong quá trình phẫu thuật, một khi đụng phải u, sẽ khiến huyết áp tăng vọt, lúc lấy u ra, huyết áp sẽ lại giảm mạnh, trong cả quá trình này, người gây tê phải nắm được “độ”, không thể xảy ra sai sót gì…các người có thể tìm được người gây mê có kỹ thuật như vậy không?



Lời vừa nói ra, mọi người đều im bặt, không ai đề xuất ra được một người thích hợp.
- Tôi biết điều anh nói chắc chắn là thật, từ trước tới giờ anh không làm người ta phải thất vọng…nhưng lần này tôi không làm chủ được, bà ấy là mẹ của tôi, nhưng cũng là vợ của cha tôi…



Lâm Phi nói:



- Tôi hiểu, bất kể kết quả có thế nào, nếu cô không muốn gả cho tên Trang Diệc Phàm kia, tôi đều có thể giúp cô. Bọn họ là bác sỹ, cứu mẹ cô cũng là chuyện đương nhiên, không cần phải cảm thấy mình nợ ân tình của người khác.



Phương Nhã Nhu mím môi, trong lòng thầm thở dài. Việc này đâu có đơn giản như vậy, nếu bản thân cô không hứa gả cho Trang Diệc Phảm, đâu có thể đảm bảo người của Trang gia sẽ tận tâm tận lực.



Nhưng cô vẫn rất cảm kích khi nghe Lâm Phi nói vậy, hít sâu một hơi, cười gượng:



- Tôi vẫn phải cảm ơn anh đã giúp chúng tôi chẩn đoán ra bệnh của mẹ mình. Mặc dù đã rất tối rồi, nhưng tôi muốn mời anh đi ăn cơm, thế nào?



Lâm Phi nhìn đồng hồ, cười cười lắc đầu:



- Không được rồi, tôi còn việc khác phải làm, bữa tối, tự tôi đi ăn là được rồi…



- Tại sao lại một mình anh đi ăn? Anh đến kinh thành, không phải nên để chủ nhà là tôi đãi anh sao?



Phương Nhã Nhu làm ra vẻ không vui.



Lâm Phi đành phải viện lý do:



- Tôi có chút chuyện phải làm, phải đi gặp mấy người bạn, đều là nam, cho nên…



- Sao không nói sớm, tôi còn tưởng rằng anh ghét bỏ tôi.



Phương Nhã Nhu cũng không nghĩ nhiều, thấy Lâm Phi nói vậy nên tin ngay.



Trong lòng Lâm Phi cũng thầm vui mừng, người phụ nữ như Phương Nhã Nhu cũng không tồi, hắn nói gì cô cũng tin, bất kể là ngốc thật hay giả vờ, đây chính là ưu điểm của cô.



Hắn cũng không phải không muốn cùng dùng cơm với Phương Nhã Nhu, chỉ là cái hắn muốn “ăn”, phụ nữ không thể ăn được.