Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc
Chương 407 : Bóng đèn
Ngày đăng: 18:17 19/04/20
Lâm An, màn đêm buông xuống.
Lúc Lâm Phi rời khỏi trường học, Thiên Diện cũng không đi cùng. Bắt đầu từ ngày mai cô phải nhậm chức giáo viên ngữ văn năm một ở nơi này, cô muốn làm quen nơi này.
Thiên Diện không hề có bất mãn gì đối với nhiệm vụ này, với cô mà nói, nhiệm vụ giết Thần Thánh Chi Vương không hợp thói thường cũng muốn nhận, đừng nói nhiệm vụ giết trẻ con như vậy, còn lên bục giảng làm giáo viên ngữ văn, cô cũng không thèm để ý, cũng sẽ không lo lắng vì sao Lâm Phi yêu cầu làm như vậy.
Dù sao manh mối tìm kiếm em gái của cô nằm trên người Lâm Phi, nửa đường có nhiệm vụ để làm, còn không cần cách Lâm Phi quá xa, đó chính là lựa chọn không tồi.
Nếu như nói nhiệm vụ lần này có gì đặc biệt, đúng là chu kỳ giết người, cô cần trải qua khoảng bốn tháng mới có thể tìm được học sinh kém nhất cuối kỳ, sau đó giết chết.
Còn những thứ khác, cô chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ, thứ khác đều không quan trọng.
Lâm Phi lái xe tới nhà trọ của Bạch Hân Nghiên, chờ cô gái đi xuống.
Có thể bởi vì từng làm cảnh sát hình sự quốc tế, làm đặc công chấp hành một số nhiệm vụ, quan niệm thời gian của Bạch Hân Nhiên rất mạnh, nói lúc nào sẽ là lúc đó.
Lâm Phi đợi không tới hai phút, liền thấy cô gái đi xuống từ trên lầu, chẳng qua khiến Lâm Phi hơi há mồm chính là, Hạ Lâm Mỹ cũng đi theo!
Bạch Hân Nhiên hiếm khi thay đổi y phục của mình, phía trên là một chiếc áo sơ mi trắng mùa thu, phối hợp với áo khác lông vàng nhạt, tăng thêm khí chất dịu dàng nữ tính cho cô. Phía dưới là một chiếc quần đùi màu đen phối hợp với tất cao màu đen, phô ra cặp đùi đẹp hấp dẫn.
Khiến cho người ta không biết nên khóc hay cười chính là, Hạ Lâm Mỹ cũng mặc áo sơ mi trắng, chẳng qua bà mặc váy ngắt ca rô càng thêm nóng bỏng, ủng ngắn màu đen khiến bà trẻ ra thêm mười tuổi, đi cùng một chỗ với con gái, giống như hai chị em.
Bạch Hân Nhiên mặt đỏ bừng, ngượng ngùng nói với Lâm Phi:
- Mẹ của tôi nghe nói chúng ta sẽ ra ngoài ăn cơn, cứ muốn đi cùng tôi, không sao chứ?
- Có vấn đề gì sao? Không mang mẹ đi mới có vấn đề, bỏ lại quả phụ như mẹ ở lại trong nhà, hai đứa tiêu dao khoái hoạt, nào có con rể vô lương tâm như vậy, đúng không? Lâm Phi?
Hạ Lâm Mỹ trả lời thay Lâm Phi.
Khóe miệng Lâm Phi hơi cứng ngắc, cuộc hẹn của con gái này, tự mình đi làm bóng đèn cũng chỉ bà mẹ vợ hiếm thấy Hạ Lâm Mỹ này có thể làm ra.
- Được rồi, cứ đi cùng một chút, chẳng qua quan hệ giữa hai người trở nên hòa hợp như vậy từ khi nào thế?
Lâm Phi cười cười nói.
Hạ Lâm Mỹ lườm:
- Cậu đây là không quan tâm rồi, Linda trước kia đã không còn, hiện giờ tôi chỉ là một người phụ nữ trung niên muốn làm bà nội trợ, lúc nào hai đứa sinh cho tôi đứa cháu ngoại để ôm đây?
- Mẹ! Mẹ nói cái gì đó!
Bạch Hân Nghiên hơi thẹn thùng, lấm lén nhìn trái phải:
- Mẹ, mẹ đừng sờ soạn, trong nhà hàng còn những người khác, nhìn thấy chúng ta… Ồ?
Đúng lúc này, Bạch Hân Nghiên bỗng thấy người nào, nói với Lâm Phi:
- Lâm Phi, đây không phải Tử Huyên sao?
Lâm Phi quay người xem, quả nhiên trông thấy Diệp Tử Huyên và Trần Khải Luân hai người đi tới từ cửa ra vào.
Lâm Phi không khỏi mỉm cười, Diệp Tử Huyên phát triển không tồi, lại cùng đi ăn bữa cơm nước Pháp với đối tượng ái mộ là giáo sư Trần Khải Luân, xem bộ dạng Trần Khải Luân không quá thích ứng hoàn cảnh như vậy, nhưng Diệp Tử Huyên lại vui vẻ hớn hở, mặt mũi đỏ bừng.
Lúc này Diệp Tử Huyên cũng nhìn thấy ba người Lâm Phi, vốn sững sờ, lại hơi ngượng ngùng, nhưng vẫn kéo Trần Khải Luân đi tới.
- Ô, Đao Đao, mang theo Hân Nghiên cùng đi ăn sao? Vị này là…
Diệp Tử Huyên không biết Hạ Lâm Mỹ.
Bạch Hân Nghiên vội vàng giới thiệu một chút, biết được dĩ nhiên là mẹ của cô, Diệp Tử Huyên không biết nên khóc hay cười, hóa ra Lâm Phi dẫn bạn gái và mẹ vợ cùng đi ăn.
Ánh mắt cổ quái của cô nháy với Lâm Phi mấy cái, tỏ vẻ anh cũng có một ngày như vậy.
Trần Khải Luân không nghe nhiều như vậy, sắc mặt gã dường như khó coi, không biết căng thẳng hay thế nào, rất khách khí chào hỏi Lâm Phi.
- Lâm tiên sinh, đã lâu không gặp, nghe giáo sư Diệp nói, khoảng thời gian này anh bận rộn ở nước ngoài, hết thảy thuận lợi chứ?
Trần Khải Luân bắt tay Lâm Phi.
Diệp Tử Huyên ở bên oán trách:
- Đã nói gọi em Huyên Huyên, sao anh còn gọi em giáo sư Diệp?
Trần Khải Luân sững sờ, ngượng ngùng gật đầu:
- Nói nhầm nói nhầm, gọi quen rồi.
Bạn trai của bạn, Lâm Phi đương nhiên sẽ không mất cấp bậc lễ nghĩa, vừa bắt tay gã vừa cười hỏi:
- Hai người đã chính thức kết giao rồi sao?