Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Chương 408 : Tôi đã không còn là tôi

Ngày đăng: 18:17 19/04/20


Trần Khải Luân ngại ngùng cười cười:



- Đúng vậy, bận công tác vài ngày còn không được ra khỏi phòng thí nghiệm. Hôm nay Huyên Huyên nhất định phải dẫn tôi đi ăn một bữa cơm.



- Cứ ở trong phòng thí nghiệm suốt như vậy, nào có còn cảm giác yêu đương nữa chứ.



Vẻ mặt Diệp Tử Huyên hạnh phúc, cuối cùng nhiều năm cũng có thể cạy mở được cửa lòng của cháu mọt sách này.



Lâm Phi hơi nhíu mày, không biết có phải là mình đa tâm hay không nhưng sao lại cảm thấy sau khi bắt tay với Trần Khải Luân, tay hắn đổ rất nhiều mồ hôi.



Bồi bàn rất nhanh chóng mang Diệp Tử Huyên cùng Trần Khải Luân đi đến chỗ ngồi của tình nhân. Lâm Phi cũng không muốn quấy rầy # thời gian ngọt ngào của bọn họ nên cũng không nói gì.



. . .



Nhà họ Tô, sơn trang Bắc Tú.



Sau khi dùng bữa tối, Tô Ánh Tuyết ngồi trên ghê salon xem tin tức tài chính kinh tế.



Thím Giang dọn dẹp bàn nhìn ngôi nhà vắng ngắt, không khỏi cảm khái nói:



- Cái phòng này lớn như vậy, trước kia cũng không cảm thấy trống trải lắm, nhưng sao dạo gần đây cứ thấy nó lạnh lẽo thế nào...Tiểu thư, nếu cô không tức giận nữa thì hãy cùng nói chuyện với Lâm Phi đi, tôi thấy hơn phân nửa là có việc hiểu lầm gì rồi, một tuần giận nhau là đủ rồi.



Tô Ánh Tuyết quay đầu liếc nhìn Thím Giang, nở nụ cười nhàn nhạt:



- Thím Giang, thím không hiểu..cháu kì thật sớm đã không còn giận hắn rồi.



- Cái gì?



Thím Giang ngừng tay, đi đến bên sopha, buồn bực nói:



- Tiểu thư, ý của cô là sao?



Ánh mắt Tô Ánh Tuyết mê ly, thở dài:



- Ba ngày trước, cháu muốn xác nhận một việc mới gọi điện quốc tế, hỏi Natasha về tình trạng của Lâm Phi. Cô ấy nói cho cháu biết... Một đoạn thời gian trước Lâm Phi ở một địa phương rất bí ẩn để giải quyết một chuyện rất quan trọng. Cho nên nói, anh ta căn bản không ở cùng một chỗ với bác sĩ Phương. Bọn họ chỉ là ngẫu nhiên gặp nhau ở sân bay.



- Cháu suy nghĩ cẩn thận lại, bộ dáng của hắn lúc ấy rất kích động, hơn phân nửa là bởi vì đã tìm được lời giải cho vấn đề khó nên không cách nào khống chế được cảm xúc. Nói cách khác cũng sẽ không khống chế được hành động tự phát liều lĩnh bởi vậy bác sĩ Phương lúc ấy cũng bị dọa.



-Lâm Phi không thèm nói trước với cháu điều gì, chắc là vì không muốn cháu lo lắng, sau đó cháu mới biết được đã xảy ra một vài chuyện rất nghiêm trọng...



- Nói như vậy...Tiểu thư cô... cô hiểu lầm Lâm Phi, hắn không có phản bội cô?



Vẻ mặt Thím Giang phiền muộn:



- Haizz, chuyện này khiến cháu chịu dày vò rồi.
- Bảo bối, Lâm Phi là bác sĩ sao?



Bạch Hân Nghiên nhớ rõ Lâm Phi từng đề cập qua với cô hắn là bác sĩ khoa não, nhưng hình như tên này cái gì cũng biết một ít, nhất định là nắm chắt vì vậy gật đầu.



Trên thực tế Bạch Hân Nghiên cũng không rõ ràng lắm y thuật của Lâm Phi ở tiêu chuẩn nào.



Lâm Phi một bên kiểm tra cho Trần Khải Luân, một bên nhờ người gọi xe cừu thương, bất kể cứu được hay không thì đều cần phải có xe cứu thương.



Lâm Phi nghiêng tai nghe nhịp tim Trần Khải Luân, lại mở mí mắt kiểm tra, sắc mặt chợt trở nên ngưng trọng.



- Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?



Diệp Tử Huyên thấp thỏm hỏi.



Lâm Phi cau mày nói:



- Hô hấp đã ngừng, đã hôn mê nhưng tim còn đập...Tôi không dám nói 100% nhưng 99% là phổi gã bị thủng.



Khi lá phổi bị thủng làm không khí tràn ra, áp suất tăng lên rất nhiều khiến hô hấp khó khăn.



- Thủng phổi!? Cái đó... Vậy làm sao bây giờ?



Diệp Tử Huyên cũng biết một chút y học, lúc này không gấp không được, bởi vì loại tình huống này có chạy máy thở cũng không làm được gì.



- Tôi đã nói anh ấy đừng làm việc quá mệt nhọc, đừng có ham mê nghiên cứu quà mà không để ý tới thân thể...anh ấy lại không thèm nghe.. hu hu..



Lâm Phi nhìn Thiên Lôi bà cũng có lúc khóc lên như vậy, trong lòng khong khỏi cảm động lây. Xem ra Trần Khải Luân xác thực rất quan trọng với cô.



Diệp Tử Huyên từ nhỏ đến lớn bị gia tộc vứt bỏ, người cùng cô trải qua cả tuổi thanh xuân, cho cô một chút tình cảm thiếu nữ thường tình chính là học trưởng chất phác này.



Tuy hai người đến bây giờ mới chính thức kết giao nhưng tình cảm của Diệp Tử Huyên cũng đã được vài chục năm, dù những ngày tháng cô hoạt động trong thế giới ngầm, thì tình cảm ấy vẫn nguyên vẹn.



- Lâm Phi, anh nhanh nghĩ biện pháp đi, Tử Huyên lo lắng muốn chết rồi kìa!



Hốc mắt Bạch Hân Nghiên cũng đỏ lên.



Lâm Phi trầm mặc một lát, lẩm bẩm nói:



- Tiếp tục như thế...gọi xe cứu thương không kịp tới, hai lá phổi không thể làm việc được thì dù có cứu được tính mạng...cũng sẽ làm não bộ bị tổn thương không thể hồi phục, sẽ biến thành si ngốc...



- Vậy...vậy làm sao bây giờ!?



Diệp Tử Huyên nghe xong rất hoảng hốt.