Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Chương 409 : Tại sao cô không nói

Ngày đăng: 18:17 19/04/20


- Trong nhà ăn này có hộp cấp cứu không? Hoặc là thiết bị cấp cứu gì cũng được?



Lâm Phi hỏi quản lý nhà hàng.



Quản lý suy nghĩ một hồi, run rẩy nhỏ giọng hỏi:



- Bông gòn, rượu cồn, những cái đó..dùng được không?



- Mấy cái đó dùng được thứ chó gì?



Lâm Phi giận không có chỗ phát tiết, bất qua muốn một nhà hàng có thiết bị cấp cứu cũng xác thực rất khó khăn.



Thời gian không đợi người, hắn chăm chú nhíu mày rồi trong chốc lát hít sâu vào một hơi, trong mắt ánh lên sự kiên quyết quày đầu nói với quản lý nhà hàng:



- Đi lấy cho tôi hai cây bút bi hoặc là bút lông lại đây!



- Hả?



Quản lý sửng sốt một chúth, đến lúc này rồi mà tên bác sĩ kia lại muốn bút viết gì nữa, để ghi đơn thuốc sao?



- Nhanh!!



Lâm Phi gào to.



Quản lý nhanh chân bỏ chạy, tựa như một cơn gió vội vã cầm một bó bút đến, rõ ràng là bị dọa đến xanh mặt.



Ánh mắt Lâm Phi đảo qua bó bút, tìm ra một cây bút bi rút sạch ruột. Sau đó trong lúc mọi người đang kinh ngạc thì hắn bẻ cây bút thành hai đoạn.



- Hân Nghiên, giúp tôi đè Trần Khải Luân lại, phải cố định trên mặt đất.



Lâm Phi nói với Hân Nghiên.



Lúc này toàn thân Diệp Tử Huyên như nhũn ra, Lâm Phi đành phải gọi Bạch Hân Nghiên giúp.



Bạch Hân Nghiên cũng không hỏi nhiều, tranh thủ thời gian mà nghe theo.



Lâm Phi vạch áo của Trần Khải Luân ra, nhìn một chút rồi một tay cầm đoạn bút bi, đâm thẳng vào ngực Trần Khải Luân!



- A!!



Không ít người hét lên kinh ngạc, còn tưởng Lâm Phi muốn giết người. Có vài nữ khách thậm chí không đành lòng nhìn tiếp, hốt hoảng nhắm mắt.



- Phốc phốc!
Cửa xe mở ra, một bónh hình xinh đẹp quen thuộc trong màn đêm đi ra.



Đai lưng vàng nhạt,.., tất lụa màu đen dài, tóc xanh dài tới eo bay trong gió, cô gái giống như tinh linh dưới ánh trăng đi đến trong gió.



- Ánh Tuyết...



Lâm Phi kinh ngạc nhìn cô gái đột nhiên xuất hiện, không hiểu, vì cái gì cô lại tới đây, bởi vì Tô Ánh Tuyết theo lý tuyết cho dù ...cũng sẽ không biết chỗ này. Huống chi lúc này cô hẳn là nên ở nhà xem tivi hoặc là làm việc trong thư phòng.



Tô Ánh Tuyết nhìn nhà hàng Pháp cách đó không xa, lại nhìn thấy mẹ con Hạ Lâm Mỹ cùng Bạch Hân Nghiên sau lưng Lâm Phi, sắc mặt lạnh như băng, như tháng chạp trời đông giá rét.



Hạ Lâm Mỹ nhìn thấy con gái Bạch Hân Nghiên bên người có vẻ khẩn turơng, không khỏi cau mày nói:



- Đó là Tô Ánh Tuyết? Tình địch của con sao?



- Mẹ.. Đừng nói như vậy, đừng lên tiếng.



Bạch Hân Nghiên cúi đầu, tâm tình bất an.



Lâm Phi sửng sốt một hồi lâu, mới lên tiếng hỏi:



- Ánh Tuyết, sao em biết mà tới đây?



- Như thế nào, là tới không đúng lúc sao, hay là tôi không nên tới đây, như vậy sẽ không gặp hai người.



Tô Ánh Tuyết hỏi, thanh âm không chút cảm xúc, cũng không biết tức giận hay là thật sự không có chút cảm giác nào.



Lâm Phi cảm thấy sự tình thật kỳ quái, cũng quá đúng dịp rồi, nhưng bây giờ mấu chốt không phải là vì sao Tô Ánh Tuyết lại đến, mà là phải nói với cô như thế nào đây.



- Tại sao anh không nói gì hết? Anh không phải là cần giải thích với tôi sao?



Tô Ánh Tuyết thấy Lâm Phi trầm mặc, đi lê trước hai bước, chăm chú nhìn mắt anh.



Thấy tình hình không ổn, Bạch Hân Nghiên phía sau cắn răng một cái đi lên trước, nói:



- Tô tiểu thư, cô không nên hiểu lầm Lâm Phi, là lần trước Lâm Phi giúp đỡ mẹ con chúng tôi, chúng tôi hôm nay mới mời hắn ăn cơm. Tôi với Lâm Phi không có gì đâu, cô không cần tức giận hắn...



- Nha đầu kia! Con nói hưu nói vượn cái gì đó! Hai con...



Hạ Lâm Mỹ nghe xong, không vui muốn cắt ngang.



Bạch Hân Nghiên cầm chặt tay mẹ, đưa tay bụm miệng cầu khẩn đừng nói tiếp nữa.