Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc
Chương 422 : Không để lại kẻ nào
Ngày đăng: 18:17 19/04/20
Ngay cả Thiên Diện ở xa nhìn thấy những chuyện này cũng không khỏi nhíu mày.Tên Scarpe này đánh nhau rất lợi hại. Vừa rồi lâm trận có vẻ còn lĩnh ngộ được cảnh giới đạo thuật sâu hơn, nhưng có vẻ ý thức không rõ ràng lắm, đây là làm Long Vương nổi giận sao?
Vẻ mặt Lâm Phi rất điềm tĩnh, lúc này, hắn đã thăm dò được khoảng cách hai bên, cũng kiên định nên càng tin tưởng hơn.
Một phen đối chiến vừa rồi, trong mắt người ngoài cuộc thì chỉ thấy hắn không ngừng né tránh chứ không có đối khác thực tế nào nhưng Lâm Phi lại rất rõ ràng, hắn đã trưởng thành trong một thời gian cực ngắn.
Điều đó đã làm bản thân và thiên nhiên hòa thành một thể, thông suốt cảnh giới võ đạo của mình, chính là ý tứ của bộ pháp mà lão điên thi triển năm đó.
Chỉ có điều nhiều năm sau, bản thân mình lâm trận mới lĩnh hội được sự huyền diệu trong đó, thật sự bị lão già kia hãm hại gần chết mà.
Long Vương quay đầu, híp mắt nhìn hắn một hồi dường như đang suy nghĩ gì đó, cuối cùng lão vung tay:
Thả người.
Lúc này một đám Nha Vũ mới thả Hoa Lộng Ảnh ra, sau đó cùng Long Vương lên xe, ba chiếc xe Cadillac nối đuôi nhau rời khỏi .
Người của Hoa gia không kìm được vui vẻ, không ngờ Long Thiên Cương tình nguyện để lại Hoa Lộng Ảnh. Mặc dù không biết tại sao Long Thiên Cương lại dễ dàng đáp ứng yêu cầu này của Lâm Phi, nhưng với trình độ trân quý ngũ hành linh thể của Hoa Lộng Ảnh, Long gia hẳn phải rõ ràng mới phải. Long Thiên Cương không giết được Lâm Phi nhưng cưỡng ép bắt người đi thì không khó.
Cho dù là thế nào, ít nhất ở hiện tại, hi vọng của Hoa gia vẫn chưa tan biến.
Chẳng qua mối nguy chưa chấm dứt, trong đó Hoa Vô Lệ cũng thấp thỏm lo âu bởi vì y dẫn đầu, đem nộp Hoa Lộng Ảnh để bảo vệ người của gia tộc.
Lúc này, trưởng bối của Hoa gia bao gồm cả Hoa Vĩnh Bạc đều dùng ánh mắt không thiện cảm nhìn chằm chằm Hoa Vô Lệ.
Sự tình nhất thời lắng lại, mọi người dần khôi phục sự bình tĩnh, có thể đại khái đoán được vừa rồi vì sao Hoa Vô Lệ lại muốn nộp Hoa Lộng Ảnh như vậy.
Mặc dù Hoa Vạn Lâu bị trọng thương nhưng thấy ánh mắt Hoa Vô Lệ lộ ra hàn bang âm u giống như bất cứ khi nào cũng có thể ăn luôn đám huyền tôn này.
Hoa Vô Lệ như đứng đống lửa ngồi đống than, toàn thân run rẩy, cúi đầu suy nghĩ đối sách.
Đúng lúc này, Lâm Phi chạy đến trước mặt Hoa Lộng Ảnh, người của Hoa gia cũng để ý được nhiều, căng thẳng nhìn chằm chằm, chỉ sợ Lâm Phi làm hại Hoa Lộng Ảnh, trong số bọn họ, không ai có thể ngăn cản Lâm Phi.
Nhìn thấy gương mặt mình chôn giấu tận sâu trong đáy lòng, gương mặt cả đời không thể nào quên,, Lâm Phi theo bản năng vươn bàn tay đã nhuộm đầy máu ra muốn chạm đến gương mặt đó.
Có vẻ là Hoa Lộng Ảnh bị kinh hãi, hốt hoảng lùi một bước, căng thẳng nhìn hắn:
- Anh muốn làm gì? Mặc dù tôi biết ơn anh cứu tôi nhưng xin anh đừng làm như vậy… Chúng ta quen biết sao?
Hoa Vạn Lâu giận dữ nói.
- Tôi không phục.
Hoa Vô Lệ điên cuồng hét lên, bất thình lình vận khởi một luồng chân khí Tiên Thiên , điên cuồng giãy giụa thoát khỏi tay Lâm Phi, muốn xông tới xé nát Hoa Lộng Ảnh.
Nhưng Lâm Phi nào có cho gã cơ hội, chức năng cắn nuốt trong cơ thể hắn đang tạo thành từng vòng xoáy phóng ra một lượng lớn chân khí đỏ tím, xuyên qua kinh mạch cánh tay thấm vào trong cơ thể.
Vừa rồi vì hấp thụ quá lượng nguyên khí Viêm Long đã gây tổn thương cho cơ thể, cũng dựa vào hấp thu đó đã chữa khỏi và hồi phục cơ thể, giống như hạn hán đã lâu gặp sương ngọt. Lâm Phi cảm thấy cơ thể thoải mái.
Hoa Vô Lệ không cam lòng há miệng to, hai mắt giận trừng trừng, phát ra tiếng kêu thảm thiết. Theo đó chân khí bị hút sạch sành sanh, cả người đều uể oải, tóc dần ngả sang màu trắng, da dẻ xám kịt, mặt mày xanh xao.
Mười mấy giây sau, Hoa Vô Lệ thành một tên phế nhân triệt để, bị Lâm Phi tiện tay quẳng xuống trước mũi chân của Thiên Diện.
- Giao cho cô.
Lâm Phi không hứng thú giết một tên phế vật như vậy.
Thiên Diện hiển nhiên không bắt bẻ, nhìn Hoa Vô Lệ hờ hững nói:
- Nói với ngươi trước rồi, chọc vào người không nên chọc.
Nói xong, Thiên Diện biến tay trái của mình thành đao, giơ tay chém xuống, một chưởng Côn Lôn Phách Không ngưng khí thành đao, chặt bỏ đầu Hoa Vô Lệ xuống.
Hai người phối hợp tương đối ăn ý, Hoa Vô Lệ vừa rồi còn liều mạng phản kháng, trong nháy mắt đã thành thi thể khô không đầu.
Người của Hoa gia cảm thấy nhục nhã. Mặc dù Hoa Vô Lệ đáng chết nhưng dù sao ở ngay trước mặt bọn họ bị hai kẻ này xông vào chém giết, bọn họ cũng thật mất mặt.
Cũng hết cách, có thể giữ lại Hoa Lộng Ảnh còn giữ được rừng xanh, bọn họ chỉ có thể âm thầm chịu đựng.
Sau khi Thiên Diện giết người xong, nhìn cũng chẳng buồn nhìn đến bên cạnh Lâm Phi, rất tự nhiên nói:
- Lời của bọn họ không thể tin được. Tôi quan sát, ở đây từ trên xuống dưới, tổng cộng có tám mươi sáu người, tôi phụ trách Hoa Vạn Lâu, anh phụ trách giết những kẻ khác, giết chết toàn bộ, thế nào?
Những này này vừa nói ra, người nhà Hoa gia nghẹn họng nhìn chằm chằm, cô gái này lại định nhổ cỏ tận gốc, không giữ lại một người nào.