Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Chương 423 : Quá hào phóng

Ngày đăng: 18:17 19/04/20


Có lẽ là mọi người vừa rồi tập trung hết tinh thần để xem Lâm Phi đấu với Long Thiên Cương nên đều không để ý đến Thiên Diện, bây giờ bỗng nhiên nhớ tới, người phụ nữ này đúng thật là sát thủ bậc nhất thế giới trong bảng Huyết Toàn nhiều năm liền.



Bất kể thực lực của cô ta ra sao, mức độ máu lạnh giết người thật không thể ngờ!



Thế nên, mọi người đều nín thở trầm ngâm nhìn hai người.



Hoa Vạn Lâu vừa rồi mới hồi phục một chút nội thương, suýt nữa lại phun ra máu. Lúc này, lão bị nội thương nghiêm trọng, hận không thể lập tức ngồi xuống trị thương, bảo lão đánh nhau với Lâm Phi? Chẳng phải là tự sát hay sao?



Nhưng lão chỉ có thể gắng gượng chống trả, giả bộ như có lực đánh, vẻ mặt phòng bị, hy vọng Lâm Phi sẽ đắn đo, đặc biệt là nể mặt Hoa Lộng Ảnh.



Lâm Phi không khỏi quan sát Thiên Diện vài lần, khóe miệng tản ra ý cười tà tà:



- Nếu chúng ta quen biết sớm mấy năm thì tốt biết bao.



- Tại sao?



Thiên Diện khó hiểu.



- Lời cô nói quả thật là rất hợp tính cách của tôi, giống như một mồi lửa có thể thiêu đốt huyết dịch trong tôiôi…Tôi nghĩ, chúng ta hẳn là còn nhiều điều hiểu nhau hơn.



Lâm Phi nói bằng giọng khẳng định.



Vừa dứt lời, Hoa Vạn Lâu đứng trước mặt mọi người liền cảm thấy một hồi sát khí ùn ùn kéo đến đánh úp lão.



Hai mắt lão trợn lên, trong lòng âm thầm mắng Lâm Phi âm hiểm, không biết xấu hổ, một tiếng cũng không nói, vậy mà vừa rồi còn cười nói chuyện phiếm với Thiên Diện, chớp mắt đã giết đến đây.



Lão bất chấp bản thân đang bị nội thương, ra sức phản kháng, hai tay ở tư thế đẩy bia, một luồng nguyên khí đỏ tím như hàng vạn tơ nhện quấn quanh Lâm Phi.



Nhưng thể lực của lão suy yếu, đâu có thể chống đỡ được lực nghiền ép xe tăng của Lâm Phi



Lâm Phi dùng thân thể chống lại luồng nuyên khí này. Mặc kệ cản trở của hai tay, một bàn tay như thiết áp bàn bổ về đầu lão, một chiêu Cách Hà Đả Ngưu đơn giản, tiến quân thần tốc mang theo một cỗ cương phong kình bạo.



Cùng lúc đó, lực cắn nuốt một lần nữa xuất hiện. Hoa Vạn Lâu định vận nguyên khí lần nữa, nhưng lại gãi đúng chỗ ngứa của hắn.



Nguyên khí ùn ùnnhư con ruồi bị quấn vào nước xoáy, mù quáng bị hút vào cơ thể của Lâm Phi.



Lâm Phi một chưởng đánh xuống, sau khi phá vỡ vòng bảo hộ nguyên khí không còn mạnh của Hoa Vạn Lâu trực tiếp bổ mạnh vào trán lão, máu như hàng ngàn hàng vạn hạt mưa bắn tung tóe lên mặt, lên người con cháu Hoa gia ở bốn phía.



- Lão tổ tông.



Bọn họ kinh hô gào rú, trong sợ hãi mang theo tuyệt vọng.



Nhưng tiếng kêu thảm như vậy vốn không hề ảnh hưởng chút nào đến Lâm Phi, hắn đã sớm nghe qua vô số tiếng kêu rên chết chóc trên chiến trường, thần kinh cũng tê liệt rồi.



Giống như Thiên Diện nói vậy, hôm nay giữ lại đám người này, về sau là đám tai họa. Còn hôm nay có giết chết hết người của Hoa gia hay không, cũng không sao, dù sao thì giết được bao nhiêu hay bấy nhiêu.




- Nhưng tôi không phải là người bình thường.



- Cô là quái nhân nhưng cô vẫn là phụ nữ.



Lâm Phi cười khà khà nói:



- Với tôi, cô còn là một người phụ nữ rất thú vị .



- Thú vị. Anh muốn ăn tôi?.



Thiên Diện lộ vẻ cảnh giác, nghiêm túc nhìn hắn.



Lâm Phi mặt tối sầm, lắc đầu thở dài:



- Ý tôi là, cô có mị lực rất đặc biệt chứ không phải luộc hay rán để ăn cô.



Thiên Diện bất ngờ, chớp chớp mắt, tựa như nội dung cuộc nói chuyện vừa rồi khiến cô không biến ứng phó sao, mắt lộ suy tư, ngoảnh mặt đi chỗ khác, không lên tiếng



Lâm Phi cũng thấy nói chuyện với cô gái này ngày càng thú vị, cười cười mới khởi động xe.



Một giờ sau, xe lên đường cao tốc, Thiên Diện mở miệng hỏi:



- Anh tha cho Hoa Lộng Ảnh vì hai người quen nhau sao?



Lâm Phi nghe thấy đề tài này, trong mắt lộ vẻ lạnh lùng:



- Không, đó không phải Ảnh Tử tôi quen. Dựa vào cuộc đối thoại đó, tôi khẳng định được điều này. Mặc dù tôi không xác định được cô ta là ai, nhưng….cô gái đó, dám giả mạo Ảnh Tử xuất hiện trước mặt tôi. Bất kể cô ta muốn làm gì, sớm muộn tôi cũng sẽ giết cô ta.



Thiên Diện có chút khó hiểu, hỏi:



- Sao anh biết chắc chắn không phải Ảnh Tử mà anh nói.



Lâm Phi cười cười đưa tay vỗ vào lồng ngực mình:



- Trái tim… Cô gái đó không có trái tim



- Cô ta không có tim.



Thiên Diện có chút không tin.



Lâm Phi lại một hồi mặt đen, thở dài:



- Tôi nói là mọi biểu hiện của cô ta tuy đều là biểu tình người thường có nhưng cô ta không có trái tim người thường có, không có tình cảm chân thật.