Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Chương 68 : Kẹo dẻo

Ngày đăng: 18:12 19/04/20


Khi Lâm Phi từng bước tiến đến, đẩy cánh cửa kia ra, hắn phát hiện ra Tô Ánh Tuyết đang ăn thứ gì đó. Tay trái cô ôm đồ ăn, tay phải chốc chốc lại cầm cho vào miệng.



Điều khiến Lâm Phi buồn cười chính là, Tô Ánh Tuyết còn lấy đồ ăn trên tay mình ném vào lọ thủy tinh cho rùa. Chỉ tiếc là do khoảng cách quá xa nên hắn không biết đó là đồ ăn gì mà người và rùa đen cùng chia sẻ?



Lâm Phi nở nụ cười xấu xa, cố ý đẩy cửa nhẹ nhàng, không để Tô Ánh Tuyết phát hiện ra mình đang tới gần.



Sau đó, hắn chậm rãi tiến gần đến phía sau Tô Ánh Tuyết.



Khi Lâm Phi nhìn rõ thứ Tô Ánh Tuyết đang ăn kia là gì, hắn suýt chút nữa tưởng mình bị hoa mắt nên sinh ra ảo giác.



Đó là bình đựng kẹo bằng thủy tinh trong suốt, to bằng quả bóng rổ.



Trong bình có đựng kẹo dẻo đủ các màu sắc!



Đây là loại kẹo dẻo to chừng ngón tay cái. Kẹo được xếp đầy bình khiến cho chiếc bình trông rất đáng yêu, giống như một tác phẩm nghệ thuật sặc sỡ.



Còn Tô Ánh Tuyết đang một tay bưng bình kẹo, chốc chốc lại cho tay vào lấy rồi bỏ vào miệng.



Gương mặt cô phình đầy kẹo dẹo, trông rất đáng yêu.



Cô ăn tóp tép không ngừng, chốc chốc lại véo một ít quẳng cho rùa ăn.



- Phốc...



Cuối cùng, Lâm Phi cũng không nhịn được, bắt đầu cười thành tiếng.



- Ha ha....ha ha...



Tô Ánh Tuyết bị dọa hoảng sợ, cái miệng nhỏ nhắn nhét đầy kẹo phát ra tiếng “a”, cô quay đầu lại, đôi mắt đẹp trợn trừng, thất kinh nhìn Lâm Phi.



Lâm Phi thấy bộ dạng phình mồm trợn má của Tô Ánh Tuyết, càng đắc ý cười lớn:



- Haha, Tổng giám đốc Tô...cô có cần phải nóng lòng thế không...tôi không giành với cô, cô cứ ăn từ từ thôi, khuôn mặt cô sắp thành cái bánh bao rồi!



Tô Ánh Tuyết lúc này mới ý thức được tình hình quẫn bách đến mức nào. Cô “u-aaa” một tiếng, lấy tay che mặt mình lại, vội vàng nuốt hết kẹo trong miệng.



Lâm Phi đã cười đến mức sắp không chịu nổi, một tay ôm bụng, từ từ ngồi xuống cạnh Tô Ánh Tuyết, thấy con rùa nhỏ đang cắn kẹo, nói:



- Cô cứ cho nó ăn thế này, chẳng trách nó lại nhỏ vậy, mãi cũng không lớn được.



- Rùa xạ hương vốn không thể lớn được.



Rốt cuộc thì Tô Ánh Tuyết cũng nuốt hết đống kẹo trong miệng, hai mắt trợn lên, giận dữ nhìn Lâm Phi:



- Ai cho phép anh chạy đến chỗ này!




Ánh mắt Tô Ánh Tuyết lóe lên tia vui mừng, thì ra mình đã hiểu nhầm hắn, còn giận dỗi lâu như vậy. Bỗng nhiên cô cảm thấy Lâm Phi cũng không đến mức xấu xa lắm.



- Anh...anh ăn kẹo dẻo nữa không?



Tô Ánh Tuyết yên lặng một hồi, bỗng lấy ra một viên kẹo vị dâu tây đưa cho Lâm Phi, vẻ mặt ngượng ngùng.



Lâm Phi bật cười:



- Đây là ban thưởng khoan hồng sao?



Tô Ánh Tuyết gật đầu, quả thực là ban thưởng cho hắn.



Lâm Phi nhận lấy viên kẹo, cười nói:



- Tổng giám đốc Tô, cô yên tâm đi, lần sau nếu tôi có hẹn hò với Hứa Vi, nếu cần xin phép tôi sẽ nói với cô trước. Tôi không làm việc gì xấu nên cũng chẳng có gì để giấu cô cả, đúng không?



Nói rồi Lâm Phi bỏ kẹo vào miệng.



Nhưng nghe hắn nói xong, tâm trạng vui vẻ vừa rồi bỗng tụt dốc nghiêm trọng...



Hít một hơi thật sâu, đôi mắt dễ thương của Tô Ánh Tuyết tràn đầy hàn quang, nghiến chặt hàm răng, nhìn chằm chằm Lâm Phi:



- Cút!



- Ah?



Lâm Phi không hiểu cô nàng này đang giở trò gì?



- Tôi nói...lập tức cút đi cho tôi!



Tô Ánh Tuyết có vẻ đã nổi giận, giọng nói càng ngày càng lạnh lùng.



Lâm Phi không dám hỏi nhiều tại sao, cảm thấy cô gái này sẽ cho mình một trận bất cứ lúc nào, vội đứng dậy, mau chóng rời khỏi.



- Tôi đi đây, tôi đi vẫn không được sao...cô đừng tức giận...



Lâm Phi buồn phiền vô cùng, quay người rời khỏi phòng sách. Đến khi đóng cửa lại, hắn vẫn không hiểu tại sao Tô Ánh Tuyết lại xử sự như vậy.



Không phải là cô gái này bị tâm thần phân liệt chứ?



Không giống, nhưng trở mặt cũng nhanh gớm. Rốt cuộc mình đã làm sai điều gì? Chốc cười, chốc lại giận, thật là không hiểu nổi!



Lâm Phi lắc đầu, quả nhiên là lòng dạ của phụ nữ như kim dưới đáy biển. Hắn trở về phòng, chẳng muốn suy nghĩ vấn đề phức tạp này, tắm rửa rồi trèo lên giường ngủ.