Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc
Chương 83 : Tổng giám đốc Tô mạnh mẽ
Ngày đăng: 18:12 19/04/20
Một nhóm cảnh sát trong cục đều có chút ngơ ngác.
Chả trách tuổi còn trẻ đã có thể làm Tổng giám đốc một công ty lớn, chỉ cần sự tự tin này tỏa ra lực uy hiếp, không phải người bình thường có thể tưởng tượng được.
- Cục trưởng Bạch.
Trên đường đến đây Tô Ánh Tuyết đã xem qua kết cấu nhân viên cục cảnh sát, nhận ra Bạch Hân Nghiên, nói:
- Đầu tiên điều tôi muốn nói là, chuyện lần này tôi cũng không biết rõ tình hình. Nhưng, Lâm Phi là vệ sĩ của tôi, nếu như vệ sĩ của tôi làm chuyện phạm pháp loạn kỷ luật, tôi đồng ý gánh chịu trách nhiệm.
- Tuy nhiên, việc cấp bách hiện nay là cần phải tìm được Lâm Phi và Phó tổng giám đốc Mã, không phải sao?
Bạch Hân Nghiên tiếp lời:
- Cô Tô, người của chúng tôi đã đuổi theo quỹ đạo xe chạy, đã xác định xe chạy xuống xa lộ, gần đường Thiên Vũ, tôi tin rằng rất nhanh sẽ có kết quả.
- Nhưng để cho an toàn, mời cô Tô theo chúng tôi lấy khẩu cung, bởi vì chúng tôi có đầy đủ lý do cho rằng, chuyện này có quan hệ trực tiếp với cô.
Tô Ánh Tuyết ung dung nói:
- Cứ tự nhiên, tôi tới đây chính là trợ giúp cảnh sát các người phá án.
Cảnh Lỗi ở một bên khinh thường nói:
- Còn phải hỏi? Nhất định là người phụ nữ này đứng sau chỉ điểm!
- Cục trưởng Bạch, Tô Ánh Tuyết là Tổng giám đốc nổi tiếng lòng dạ hiểm ác, quỷ kế đa đoan. Cô đừng bị vẻ bên ngoài của cô ta lừa gạt!
- Người phụ nữ này căn bản là lòng dạ rắn rết!
Gã vốn không dám nói Tô Ánh Tuyết là người như thế nào,dù gì Mã Thanh Hoành còn định cưới cô làm vợ, chắc chắn sau này sẽ trở thành cấp trên của Tập đoàn Thanh Mã.
Nhưng hôm nay Mã Thanh Hoành cũng bị người của Khuynh Thành bắt cóc, Cảnh Lỗi không cho rằng còn có thể thúc đẩy quan hệ hôn nhân nên cũng không ngại nói ra.
- Trưởng phòng Cảnh, anh nói như vậy là có phỉ báng tội hiềm nghi đấy. Nơi này là cục cảnh sát, không phải chợ bán thức ăn, cũng không phải chỉ có tập đoàn Thanh Mã các anh mới có bộ phận pháp vụ, xin tự trọng.
Trương Tĩnh bảo vệ cô chủ của mình.
Cảnh Lỗi khinh thường cười lạnh:
Lâm phi nhìn trái phải, xác nhận chỉ có mười tên lưu manh ở trong này, liền đẩy Mã Thanh Hoành ngã xuống đất.
Mã Thanh Hoành ngã bẹp xuống đất. Tuy Lâm Phi buông gã ra, nhưng gã căn bản không dám chạy trốn, chỉ là nói với đám kia lưu manh:
- Tao là Mã Thanh Hoành của tập đoàn Thanh Mã! Chúng mày mắt mù sao! Thanh Phong Đường chúng mày rốt cuộc đã làm trò gì!
- Mã Thanh Hoành?
Một đám lưu manh mặt nhìn nhau, bọn chúng rất hoài nghi nhìn người đàn ông chật vật này. Mã đại thiếu gia lại là tên đang chật vật này sao?
Hơn nữa, tại sao Lâm Phi lại mang Mã Thanh Hoành tới?
- Tao đã tới rồi, em gái tao ở chỗ nào.
Lâm Phi trầm giọng hỏi.
Cái tên đầu mào gà chẳng muốn để ý nhiều tới Mã Thanh Hoành, cười gằn rồi lấy ra một chiếc máy tính bảng, kết nối cuộc gọi video, mắt nhìn Lâm Phi.
Trên màn hình, lập tức xuất hiện hình ảnh Ngô Đông Cẩm, bởi vì tứ chi còn chưa phục hồi nên chỉ có thể ngồi xe lăn.
Đó là một căn phòng bình thường, Lâm Phi cũng không có cách nào phán đoán cụ thể là ở chỗ nào.
- Rất tốt, cuối cùng mày cũng không đến muộn, chậm thêm vài phút, em gái mày sẽ bắt đầu bị lột quần áo.
Ngô Đông Cẩm cười cợt nói.
Lâm Phi mặt không thay đổi nói:
- Lâm Dao ở đâu?
Ngô Đông Cẩm cũng không nói nhiều, ra hiệu cho tên đàn em ở sau lưng, tên kia lập tức kéo một cô gái ở bên vào trong video.
Quả nhiên là Lâm Dao. Giờ phút này, cô đang bị băng dán bịt miệng lại, đôi mắt to ngấn nước, nhìn thấy Lâm Phi trong video “u u” muốn la lên, nhưng lại không nói ra lời.
Lâm Phi nhìn thấy Lâm Dao bị dây thừng buộc chặt, hai tay nắm chặt, xương cốt kêu lên đôm đốp.