Vết Xe Đổ

Chương 11 :

Ngày đăng: 10:54 18/04/20


Vũ bước ra khỏi phòng tắm chỉ mặc trên người duy nhất chiếc quần đùi. Điện thoại a ta bất ngờ đổ chuông, Vũ đi lại cầm điện thoại lên nghe máy.



_A nghe đây.



_Ừ. A đến ngay.



Vũ đặt chiếc điện thoại xuống bàn, mở tủ lấy bộ đồ mặc vào rồi đi ra ngoài. Trước khi rời đi Vũ còn để lại cho tôi 1 câu.



_Cô ngủ đi. Tối nay chắc tôi ko về.



Nói xong Vũ mở cửa bước ra khỏi phòng, tôi chẳng thèm trả lời đứng dậy đi vào nhà tắm vệ sinh cơ thể của mình. Nhìn vào chiếc gương tôi đưa tay xờ lên những vết xanh đỏ tình dục còn in hằn trên cơ thể của mình.



Dùng tay mình cọ rửa cỡ nào đi nữa thì mấy vết bầm ấy cũng ko cách nào phai đi đc. Mệt mỏi bước ra khỏi nhà tắm tôi leo lên giường rồi chìm vào giấc ngủ.



***



Vũ lái xe tới sòng bài, a đi thẳng xuống tầng hầm. Trường và 4 tên đàn em đã ở đó. Có 1 tên đang quỳ xuống sàn. Vũ bước tới ngồi vào chiếc ghế phía trước mặt tên đó. Vũ nhìn hắn rồi cười, cứ mỗi lần Vũ cười là những đàn em của a ta ai nấy đều sợ



_ Mày biết tao là ai ko



_ Dạ biết. A Vũ.



_Hóa ra mày cũng hiểu biết đấy chứ. Mày biết lý do tại sao mày ở đây ko.



_E ko biết mình đã làm gì.



_Haha... Để tao cho mày biết.



Vũ quay sang nhìn Trường hất mặt ra hiệu. Trường hiểu ý liền gật đầu đi lại chiếc máy tính để trên bàn gõ 1 cái, trên màn hình led liền hiện ra hình ảnh hắn ta đang lén lút gắn con chip vào chiếc bàn quay.



Mồ hôi trên tráng hắn đã bắt đầu đổ, đưa tay lau mồ hôi liên tục những hành động đó Vũ đều thấy, a nhếch mép cười.



_Sao. Mày đã biết lý do chưa.



_Xin a Vũ tha cho e.



_Ai sai mày làm.



_Là a Phương. a Phương sai em làm.



_Tốt. Tao sẽ tha cho mày mạng sống sau khi lấy đôi tay của mày.



Vũ đứng dậy bước đi, hắn ta nhào người tới ôm lấy chân Vũ.



_Xin a Vũ tha cho em.



Vũ đứng lại, khom người xuống miệng cười dùng tay mình gỡ tay hắn ra khỏi chân mìh rồi dứt khoát nói.



_Chém...



Dứt lời Trường và 4 đàn em của Vũ chụp lấy 2 tay của hắn để lên bàn " phập" 1 phát bén ngót 2 bàn tay từ từ rơi xuống sàn. Hắn ôm lấy tay mình nằm vật ra la hét đau đớn. Vũ quay người bước ra khỏi phòng ko chút thương tiếc.




_Con có nghĩ gì đâu dì.



_Nhìn cậu ấy lạnh lùng vậy thôi chứ bên trong cậu ấy là người ấm áp và quan tâm người khác. Tội cho cậu Vũ mới bé mà đã mất mẹ sớm cho nên 1 thân 1 mình bươn chải. Thôi chết dì nói nhiều quá rồi. Để dì dọn dẹp.



_Ko sao cháu dọn phụ dì.



Tôi phụ dì Liên dọn dẹp xong thì đi lên phòng nằm, ở đây tôi chẳng biết làm gì, mọi thứ đều xa lạ cho nên cứ quanh quẩn trong nhà.



****



Tại nhà chú Vĩ.



_Con ngồi xuống đi.



_Vâng.



_Con là đứa được ta dìu dắt từ nhỏ, ta biết năng lực của con cho nên lần này ta muốn con cố gắng hết sức để giành lấy quyền quản lý khu vực phía Bắc có như vậy mọi người sẽ nể con hơn. Cái tên Trịnh Vũ của con sẽ được nhiều người biết đến.



_Thật ra, con cũng ko muốn quản lý thêm, con sợ mình ko làm đc như chú và mọi người mong muốn.



Chú Vĩ đứng dậy đi lại chỗ Vũ, ông đặt tay lên vai a ấy rồi nói.



_Chú tin con sẽ làm được. Đừng làm chú thất vọng.



_Nếu vậy con nhất định sẽ cố gắng.



Chú Vĩ và Vũ ngồi uống trà thêm 1 lúc thì Vũ đứng dậy ra về. A lái xe về thẳng sòng bạc cho gọi Trường và Phong tới để bàn bạc.



***



Tôi ở nhà cả ngày hết phụ dì Liên vài việc vặt thì đi dạo rồi lại lên phòng ngủ cảm thấy thật buồn chán. Căn nhà thì rộng nhưng ko có ai, vắng vẻ đến tẻ nhạt.



Buổi tối tôi ngồi vào bàn ăn đợi mãi nhưng vẫn ko thấy Vũ về thấy lâu quá dì Liên mới nói.



_Thôi Hà ăn cơm trước đi con. Chắc cậu Vũ về trễ đó.



_Vâng.



Tôi ăn được tí cơm thì lên phòng, đứng ngoài ban công ngắm nhìn bầu trời đêm với muôn vàn ngôi sao lấp lánh trên bầu trời lòng bỗng nhớ đến mẹ và các em.



_Ko biết ngôi sao nào là mẹ và các em nhỉ. Mọi người ở đó sống có tốt ko. Con sống ở đây rất tốt.



Rồi nước mắt theo dòng cảm xúc trực trào lăn ra từ khóe mi chảy dài xuống 2 bên gò má. Lúc này tôi nhớ nhà, nhớ quê, nhớ mẹ, nhớ em. Nhớ những tiếng cười của gia đình tôi khi còn hạnh phúc.



_Sao chưa ngủ mà còn đứng đó.



Không biết Vũ về từ khi nào, nghe tiếng nói của a ta vang lên tôi vội đưa tay mình lau sạch giọt nước mắt trên mặt rồi cố gắng mỉm cười quay lại nói.



_Anh về rồi sao.