Vết Xe Đổ

Chương 12 :

Ngày đăng: 10:54 18/04/20


Sao cô ko ngủ mà còn đứng đó. (Vũ nói).



_Tôi ko ngủ được.



_Nhớ tôi à.



Vừa nói Vũ vừa cười cởi bỏ chiếc áo sơ mi vứt vào sọt. Tôi thấy Vũ cởi áo thì lại lo ko biết a ta lại muốn quan hệ nữa hay sao.



Vũ tiến thẳng đến chỗ tôi đang đứng, tôi liền lùi lại rồi nói.



_Này... A lại muốn gì nữa đây.



Vũ cười a ta dừng lại ngay trước cái tủ quần áo.



_Tôi lấy đồ đi tắm ko được à.



_Đó là việc của a. Tôi đâu có quan tâm.



_Ko quan tâm thì cô hỏi làm gì.



_Ko nói với a nữa tôi đi ngủ.



Tôi leo lên giường giả vờ nằm nhắm mắt ngủ, nhìn thấy Hà như vậy Vũ cười rồi đưa tay mở tủ lấy chiếc quần đùi bước vào nhà tắm.



Nghe tiếng nước chảy tôi từ từ hé mắt ra nhìn xem a ta đâu. Khi biết Vũ đã vào nhà tắm tôi mới thở phào. Nằm được 1 lúc thì cánh cửa nhà tắm mở, tôi biết Vũ đã tắm xong nên liền nhắm mắt lại.



Vũ bước ra khỏi phòng tắm nhìn lên giường thấy Hà nằm im nhắm mắt a ta liền cười rồi đi lại, kéo chiếc chăn lên nằm xuống im lặng ko nói gì.



Tôi cảm nhận chiếc giường bị lúng xuống biết là Vũ nằm lên nên ko dám thở mạnh, nằm im xem a ta có hành động gì ko nhưng mãi vẫn ko thấy a ta làm gì. Khi cảm nhận được tiếng thở đều của Vũ tôi lại hé mắt, mở ra quay sang xem a ta đã ngủ chưa.



Thấy Vũ đã nhắm mắt tôi yên tâm là a ta đã ngủ, công nhận khi ngủ a ta cũng rất đẹp trai. Đang mãi chống cằm nhìn những đường trên khuôn mắt thì Vũ bất ngờ mở mắt khiến tôi giật cả mình ngã nhào úp mặt xuống ngực a ta.



Vũ nhìn Hà vậy thì cười.



_Mới có 1 lần mà cô đã mê thân xác tôi vậy à. Định úp mặt lên ngực tôi như vậy đến bao giờ.



Tôi từ từ ngóc đầu dậy khỏi ngực của Vũ, mặt ngại đến đỏ ửng nhưng cũng cứng giọng để bớt xấu hổ.



_Tôi vô ý trượt tay thôi.



_Vô ý hay cố ý. Chắc chắn lại thèm thịt tôi phải ko.



_Anh ảo tưởng vừa thôi.



_Để tôi kiểm tra xem mình ảo tưởng hay cô thèm thịt thật nhé.



_Tôi buồn ngủ rồi. Chúc a ngủ ngon.



Tôi quay người sang 1 bên kéo chiếc chăn lên ngực rồi nhắm mắt ngủ nhưng sự đời ko như mơ. Vũ nhanh chóng đưa tay luồng vào ngực tôi mà bóp. Tôi giật mình đẩy tay a ta ra.
Đoàn xe băng băng trên đường chạy thẳng ra ngoại ô nơi bọn Malaysia chuyển hàng. Giờ vẫn còn sớm cho nên chỗ này vẫn chưa có ai. Vũ đi xuống xe a quan sát xem địa hình 1 tí rồi cho cả đoàn rời đi cách đó 1 khoảng cách nhất định đợi đến giờ hành động.



Đến tầm 8h đêm Vũ cho đoàn người của mình di chuyển bộ vào gần địa điểm,đến nơi cũng là 9h. Nhìn thấy bọn chúng đang chuyển hàng từ dưới lên bờ.



Vũ ra hiệu cho Trường qua ngõ bên trái như đã phân công, còn lại Vũ đợi đến khi bọn chúng cho hàng lên bờ hết thì a cùng đàn em của mình ập ra chém liên tiếp về phía bọn chúng.



Do Vũ đã chuẩn bị kĩ nên dễ dàng giành được số hàng đó. Bên phía Malaysia bị đánh bất ngờ nên ko trở tay kịp ai chạy được thì cố chạy thoát thân.



****



Phương cùng đàn em tới địa điểm thì thấy đám người của Vũ đã cướp được hàng a ta ko biết làm gì liền nghĩ ra hạ sách bắt đàn em của Vũ làm vật trao đổi.



Vũ cùng đàn em đang đưa hàng lên xe thì nghe tiếng vỗ tay cùng tiếng cười.



_Haha... Mày giỏi thật đó Vũ.



Vũ cùng đệ dừng tay a ta quay lại thì thấy Phương cùng người của hắn.



_Cảm ơn mày đã quá khen. Hàng tao lấy được rồi, mày đến muộn rồi đấy. ( vũ nói).



_Tao biết. Nhưng tao có cái này muốn cho mày xem. Đưa nó ra đây.(phương nói).



Đại và 2 tên đàn em của Phương đang chỉa súng vào đầu Trường đưa ra trước mặt Vũ. A thấy đệ của mình bị như vậy thì nhíu mày, bàn tay nắm chặt lại đến mức mấy sợi gân nổi lên cuồn cuộn.



_Mày muốn gì. ( vũ nói).



_Đơn giản thôi. Nghe nói mày là thằng coi đệ như a em, vậy nên tao muốn xem mày có dám đổi hàng lấy thằng đệ này của mày ko. ( phương nói).



_Kệ em đi đại ca. A và mọi người đem hàng về đi. ( Trường nói).



_Mang danh là đại ca của 1 băng nhóm mà mày lại dùng cách hèn này hả Phương. Nhưng ko sao, đối với tao 1 ngày là a em thì cả đời là a em. Được...tao chấp nhận trao đổi.... Phong đưa hàng sang đó (Vũ nói).



_Vâng.



Sau khi Phong cùng mấy đàn em đưa hàng sang đầy đủ Phương mới đẩy Trường về phía Vũ rồi cùng đàn em lên xe rời đi.



_Đại ca a ko nên làm vậy. (Trường nói).



_Chú ko cần lo. Chúng ta về thôi ( Vũ nói).



Vũ cùng mọi người lên xe trở về, trên đường đi Phong vừa lái xe vừa nhìn vào gương chiếu hậu nói.



_Đại ca đưa hàng cho nó thì chắc chắn nó sẽ được quản lý khu vực phía bắc.



_Đối với a ko quản lý khu vực đó cũng ko sao. A còn mấy cái sòng bạc và vài công ty. Tình nghĩa mới là quan trọng. ( Vũ nói).



Phong im lặng ko nói gì nhưng trong lòng đã hoàn toàn tâm phục khẩu phục, 1 lòng kính nể 1 vị đại ca như Vũ.