Vết Xe Đổ
Chương 14 :
Ngày đăng: 10:54 18/04/20
Phương, Vũ đứng dậy chào chú Vĩ rồi ra về.
_Phương: Mày đừng nghĩ mình giỏi mà đắt ý.
_Vũ: Tao chẳng việc gì phải nghĩ. Vốn tao giỏi mà.
_Phương: Mày...
_Vũ: Sao... Mày nên dùng cái đầu mà suy nghĩ đừng có dùng mấy trò hèn để đạt mục đích.
Vũ nói xong cho tay vào túi quần bước thẳng ra ngoài. Đệ Vũ đã cho xe đậu sẵn ở ngoài thấy Vũ đi ra Trường bước xuống mở cửa.
_Trường: Xong rồi hả đại ca.
Vũ đưa tay cởi bỏ cúc áo vest ngồi vào trong xe.
_Vũ: Ừ... Về thôi.
Đoàn xe của Vũ đánh lái rời khỏi tổ chức chạy thẳng về sòng bạc.
***
Phương mang bộ mặt tức giận bước ra xe, Đại mở cửa cho a ta rồi ngồi vào ghế lái.
_Đại: Mọi thứ có đúng như ý đại ca ko.
_Phương: Mẹ kiếp...cái lão già Vĩ cho người theo dõi và ghi hình lại toàn bộ chuyện diễn ra ở bãi cướp.
_Đại: Vậy ông ấy biết a uy hiếp thằng Vũ.
_Phương: Ừ. Hắn đã giao quyền quản lý khu vực phía bắc cho nó.
_Đại: Giờ làm thế nào đại ca.
_Phương:Còn làm gì nữa... Tìm cơ hội khác...
Đại ko hỏi thêm gì ngồi im lặng lái xe, Phương tức giận bàn tay nắm chặt thành nắm đấm.
***
Tôi nằm ở nhà buồn quá cũng ko biết làm gì nên lại lấy điện thoại gọi cho chị Linh, sau 1 hồi đổ chuông thì đầu dây bên kia cũng bắt máy.
_Linh: alo.
_Tôi: Chị Linh hả. E Hà đây.
_Linh: Ôi... Em khỏe ko... Đã xảy ra chuyện gì rồi..
_Tôi: Số em đúng là đen. Vừa qua Hồng Kong được 1 ngày thì bị vợ cha Quang đánh ghen. Hắn chốn mất bỏ e ở đó. May có người giúp ko e cũng bị bầm dập với mụ ta.
_Tôi: Đợi 1 tí.
Tôi chạy 1 mạch lên lầu, thay tạm bộ quần áo nhìn được được 1 tí rồi đi theo a ta. Ko biết a ta đang muốn làm gì nữa. Vũ đưa tôi tới 1 trung tâm thương mại nằm trong thành phố. Nó lớn rất nhiều so với ở việt nam cho nên tôi cứ hết nhìn bên này rồi lại nhìn bên kia.
_Vũ: Đi nhanh đi. Tôi ko rảnh đâu.
A ta đưa tôi tới hàng thời trang nữ rồi nói gì đó với các cô ấy bằng tiếng Hồng Kong tôi ko hiểu gì chỉ biết họ nhìn tôi 1 lướt rồi đem ra 1 đống đồ cho tôi thử.
Bộ nào mặc xong cũng phải đi ra cho Vũ xem nhưng a ta toàn lắc đầu. Tôi thay ra thay vào phát bực mà vẫn ko được bộ nào như ý a ta muốn. Đến chiếc váy này tôi thấy nó khá đẹp, màu trắng đuôi cá, cổ tim khoét sâu ko hở hang nhưng cũng ko đến nổi kín đáo. Ko biết a ta có đồng ý ko chứ tôi thì khá thích. Đứng trong phòng thay đồ tôi cứ lẩm bẩm.
_Mong cho a ta đồng ý.
Hít sâu 1 hơi tôi bắt đầu bước ra, Vũ đang ngồi cầm tờ báo đọc.
_Tôi: Này a... Bộ này được chưa.
Vũ gập tờ báo lại rồi ngước mắt nhìn tôi, a ta im lặng nhìn rất lâu.
_Tôi: Được ko sao im re vậy.
_Vũ: Được rồi... lấy bộ này đi.
May quá cuối cùng a ta cũng chịu mà lại là cái tôi thích, đi vào trong thay bộ váy tôi ôm ra đưa cho nhân viên. Vũ đứng dậy đặt tờ báo xuống bàn nói gì đó với nhân viên sau đó đưa thẻ ra thanh toán.
_Cô đứng đây đợi tôi đi vệ sinh tí.
_Vâng.
Một lúc sau, nhân viên đem ra đưa cho tôi mấy chiếc túi nào là to, nào là nhỏ. Tôi mở từng cái ra xem thì hầu như toàn bộ số váy lúc nãy mà tôi đã thử. Chắc mấy cô ấy nhầm nên tôi đưa lại, chỉ cầm đúng chiếc túi đựng chiếc váy mà Vũ vừa ý.
_Mấy chị nhầm rồi. Tôi lấy có 1 cái thôi mà.
Họ ko hiểu tiếng tôi nói, mà họ nói tôi cũng chẳng hiểu cứ đẩy túi về phía tôi còn tôi thì đẩy về phía họ.
_Vũ: Chuyện gì vậy.
_Tôi: Mấy cô này nhầm rồi. A chọn có 1 cái mà họ đưa cho tôi hết mấy chiếc tôi thử từ nãy giờ.
_Vũ: Ai nói với cô tôi mua 1 chiếc. Cầm hết đi.
Về thôi.
_Tôi: Ơ...
Chưa kịp nói gì thì Vũ đã bỏ tôi lại với 1 đóng đồ rồi đi, tôi vội cầm lấy hết mấy túi mà họ đưa chạy theo Vũ ra đến cửa thì va vào 1 người.
_Cô ko có mắt à.