Vết Xe Đổ

Chương 15 :

Ngày đăng: 10:54 18/04/20


Mấy túi đồ trên tay tôi vì va vào người đó mà rơi xuống đất, tôi khom người nhặt lại rồi cúi đầu xin lỗi.



_Tôi: Tôi Xin lỗi



_Bà Hậu: Lần sau đi đứng nhớ nhìn đường vào.



Nghe tiếng người này có bộ quen quen, tôi nhặt xong mấy chiếc túi thì ngước mặt lên cũng là lúc bà ấy phủi xong bộ quần áo. Cả 2 chạm mặt nhau.



_Bà Hậu: Hóa ra là mày... Mày tưởng trốn tao dễ lắm à.



_Tôi: Tôi đâu có trốn chỉ là chưa đủ tiền mua vé máy bay để về thôi. Mà đằng kia có ai gọi bà kìa.



Bà Hậu quay mặt nhìn sang hướng tôi chỉ, chớp lấy cơ hội tôi ôm đống đồ vào người rồi nhanh chóng chạy đi, Vũ đã đậu sẵn xe đợi, tôi mở cửa ngồi vào.



_Tôi: Chạy đi... Nhanh lên.



Nhìn thái độ gấp gáp của Hà, Vũ thấy khó hiểu tuy nhiên a cũng ko hỏi gì mà cho xe chạy.



***



Bà Hậu bị Hà lừa lại càng tức giận, dẫm chân xuống sàn vừa đi vừa lẩm bẩm.



_Con ranh... Mày giỏi lắm... Để xem mày trốn đến khi nào.



Ngồi trên xe nhưng tôi vẫn cảm thấy rung, ko nghĩ bà ấy lại sang đây tìm mình như vậy. Bàn tay vì lo sợ mà chảy rất nhiều mồ hôi.



Vũ quay mặt sang nhìn Hà, thấy khuôn mặt rất khó coi, bàn tay lại nắm chặt lại ko cần nói a ta cũng đoán được đã có chuyện gì xảy ra.



_Vũ: Vừa nãy cô làm gì lâu vậy.



Tôi đang suy nghĩ về bà Hậu thì nghe Vũ hỏi, giật mình quay sang a ta.



_Tôi: A đàn ông gì ko cầm phụ tôi lấy 1 cái. Để tôi 1 mình với đống đồ như này làm sao nhanh được.



_Vũ: Đã mua cho rồi còn bắt cầm nữa à. Chứ tay cô để làm gì.



_Tôi: Ko thèm cãi nhau với a nữa.



Tôi quay mặt ra cửa nhìn ra đường ko thèm nói gì với a ta. Trên cả đoạn đường đi về tôi cũng ko muốn lên tiếng, khi xe về tới nhà ko biết a ta nghĩ gì mà xuống xe trước cầm đồ vào nhà.Tôi im lặng đi sau Vũ. Vào đến phòng khách Vũ đặt mấy túi đồ xuống bàn.



_Vũ: Đem lên phòng đi.



Tôi đi lại cầm lấy số đồ ấy bước lên lầu. Từ lúc gặp bà Hậu tôi luôn cảm thấy sợ. Nếu bà ấy bắt được tôi thì chắc chắn cuộc đời tôi sẽ ko mấy tốt đẹp. Đi lại chiếc tủ để đồ vào rồi đi lại giường nằm.



Nằm được 1 lúc thì Vũ cũng đi lên.



_Vũ: Hôm nay cô sao thế. Có chuyện gì à.



_Tôi: Ko có gì..



_Vũ: Ko... sao nhìn cô kì vậy. Có gì nói ra xem nào.



_Tôi: Tôi....tôi...



_Vũ: Có chuyện gì sao cứ ấp úng mãi vậy.



_Tôi: Tôi.... Tôi.... À mà thôi ko có gì.



_Vũ: Thật chứ.



_Tôi: Thật.



_ Vũ: Vậy tôi ngủ đây.



A ta cởi bỏ chiếc áo sơ mi để trần nữa thân trên rồi lên giường đi ngủ. Thật ra,tôi cũng muốn nói với Vũ nhưng chẳng biết phải mở miệng thế nào. Nằm xuống giường mà ko thể chợp mắt được, cứ xoay qua xoay lại mãi.



***




_Mày đúng là loại vô ơn, mày dụ dỗ chồng tao, tao đã ko tính toán với mày còn giúp đỡ cho mày công ăn việc làm giờ mày trả ơn tao vậy à.



_Tiền mồ hôi nước mắt của tao.... Mày tưởng trốn ở đây tao ko tìm ra mày sao con đĩ này... Để bà cho mày chết... Mày chết đi... Chết đi...



Từng tiếng chửi của bà ta là từng cái tát được giáng xuống mặt tôi, mọi người thấy ồn ào càng kéo tới mỗi lúc 1 đông hơn nhưng ko ai ra tay giúp đỡ mà chỉ đứng đó mà bàn tán, tôi ko còn cách nào khác đành dùng tay mình che lấy bộ ngực, mắt nhắm lại.



_Dừng tay...



Vũ đang đứng uống rượu, nói chuyện với mọi người thì nghe tiếng cãi nhau. Từ trước tới nay Vũ vốn ko quan tâm đến mấy việc ồn ào thế này mãi đến 1 lúc sau khi a nhớ ra Hà thì đưa mắt tìm cô ấy thì phát hiện chỗ đang ồn ào kia là chỗ mà Hà vừa ngồi nên đi lại thì thấy cảnh bà Hậu đang đưa tay lên để đánh cô ây, a liền chụp lấy tay bà ta.



Tôi nghe tiếng của Vũ thì mở mắt ra nhìn, thấy a ta đang đứng trước mặt tôi mừng như người sắp chết đuối với được chiếc phao cứu sinh. Vừa khóc vừa nhìn Vũ nói.



_Vũ cứu tôi.



Vù kéo tay bà Hậu xuống khỏi người tôi rồi đi lại, cởi chiếc áo vest bên ngoài của mình choàng lên người tôi rồi ôm tôi vào lòng sau đó quay sang nhìn bà Hậu.



_Vũ: Có chuyện gì...



_Bà Hậu: Đấy đéo phải việc của cậu.



Vũ quay sang tôi, a ta nhìn tôi rồi nói.



_Cô ngồi đây nhé.



Tôi ko nói gì chỉ gật đầu, Vũ từ từ buông tôi ra đứng dậy ghé sát vào tai bà Hậu.



_Bà có tin là ko còn được về Việt Nam ko.



Bà Hậu nghe điệu bộ của Vũ thì có phần sợ. Vũ nhìn bà Hậu hỏi lại lần nữa.



_Vũ: Tôi hỏi lần nữa... Đã xảy ra chuyện gì.



_Bà Hậu: Con đĩ này nó làm đĩ ở quán của tôi, tôi còn cho nó vay tiền ko ngờ nó lại bỏ trốn..



_Vũ: Bao nhiêu....



_Bà Hậu: 200tr



Vũ quay sang Trường.



_Trường đem tiền vào cho a..



_Vâng...



Trường quay người đi ra ngoài 1 tí rồi quay lại cầm theo 1 sấp tiền.



_Trường: Tiền đây đại đa...



Vũ cầm lấy tiền đi lại trước mặt bà Hậu.



_Vũ: Đây 200tr tiền cô ấy vay, còn 200tr này tôi cho bà mua vé máy bay về nước. Nếu để tôi thấy bà động tay với cô ấy 1 lần nữa thì đừng trách tôi.



Bà Hậu cầm số tiền mà thắc mắc ko biết Hà đã làm gì mà có thể quen được 1 người giàu có như Vũ..



Vũ đi lại chỗ tôi, a ta đỡ tôi đứng dậy.



_Vũ: Cô đi được chứ...



_Tôi: Vâng..



Vũ dìu tôi đi được 1 bước thì chân tôi khụy xuống vì đau, có lẽ lúc nãy té bị trẹo chân. Vũ nhíu mày ngồi xuống cầm lấy chân tôi lên xem.



_Bị trật chân rồi.



Nói xong Vũ khom người bế tôi lên bước đi trước bao nhiêu cặp mắt đang nhìn, tôi thì xấu hổ, ko còn mặt mũi nữa nên chỉ biết úp mặt vào ngực a ta mà khóc.