Vết Xe Đổ

Chương 16 :

Ngày đăng: 10:54 18/04/20


Phương ngồi trên ghế nhấp từng ngụm rượu quan sát toàn bộ cảnh bà Hậu đánh Hà đôi lúc lại nhếch mép lên cười.



A ta là người gốc việt cho nên những gì bà Hậu nói Phương đều nghe rất rõ.



_Phương: Hóa ra mày lại đi chọn 1 con đĩ làm tình nhân.



Phương cứ ngồi im ở đó mà quan sát mọi việc diễn ra đến khi nhìn thấy Vũ đi lại.



_Phương: A hùng đến cứu mỹ nhân...



Thấy Vũ đi lại cởi bỏ chiếc áo vest của mình choàng cho Hà sau lại đưa tiền trả nợ cho cô ấy sau đó trước mặt bao nhiêu người Vũ lại ôm Hà đi như vậy Phương lại càng cười tươi hơn. Có lẽ trong đầu đã vạch ra 1 âm mưu mới.



***



Vũ ôm tôi ra xe nhẹ nhàng đặt tôi vào ghế, a cũng nhanh chóng ngồi vào ghế lái. Cả đoạn đường tôi ko nói gì chỉ nhìn ra đường tay giữ chặt chiếc áo rồi khóc.



Vũ ko lái xe thẳng về nhà mà chạy ra 1 con đường ngoài ngoại ô rồi dừng lại tại 1 bờ sông khá vắng người. Vũ mở cửa bước xuống a ngồi im bên mép bờ, để tôi 1 mình ngồi trong xe tha hồ mà khóc, a ấy đưa mắt nhìn ra phía xa của con sông nơi thấp thoáng vài ánh sáng le lói của các con thuyền đang bắt đầu ra khơi.



Một lúc lâu sau, Vũ đứng dậy đi lại chỗ tôi, đưa tay gõ cửa, tôi thấy vậy liền đưa tay mình lâu đi nước mắt trên mặt rồi hạ gương xuống.



_Tôi: Gì vậy...



_Vũ: Cô khóc đã chưa...



Con người a ta đúng là ko biết nói lời gì ngọt ngào, trong lúc người ta đang đau lòng mà lại hỏi như thế, nhưng ko sao dù gì Vũ cũng là người duy nhất cứu giúp tôi ra khỏi tay bà Hậu, tôi ko trả lời chỉ gật đầu 1 cái.



_Vũ: Khóc đã rồi thì xuống đây...



Dứt lời Vũ cũng tiện tay mở luôn cánh cửa cho tôi rồi quay lưng ra chỗ bờ sông ngồi xuống, tôi bước xuống xe đi lại ngồi bên cạnh a



_Tôi: Sao a ko đưa tôi về nhà mà lại ra đây...



_Vũ: Cô ko thấy nơi này đẹp à...



_Tôi: Tâm trạng đâu mà đẹp với xấu...



_Vũ: Ngày trước sau khi mẹ tôi qua đời mỗi khi buồn tôi đều đi xe buýt ra đây. Nhìn mặt nước phẳng lặng tôi thấy lòng mình bình yên...



_Tôi: A ko hiểu được nỗi khổ của người nghèo như tôi đâu.



_Vũ: Đúng... tôi chưa từng sống 1 cuộc sống nghèo khó nhưng cô có biết rằng sẽ chẳng ai có thể hiểu được cuộc sống của người khác ngoại trừ bản thân họ.... Khi tôi được 9 tuổi bố tôi vì người đàn bà khác mà làm tổn thương mẹ, khiến bà ấy phải chết. Ông ấy bắt đầu có vợ mới sống 1 cuộc sống ko chút áy náy. Tôi trở thành trẻ mồ côi. Vậy cô nói xem cuộc sống của tôi có tốt hơn cô ko...



Thật ra từ trước đến giờ tôi ko nghĩ Vũ lại có 1 tuổi thơ buồn như vậy, nghe a ta nói ko hiểu sao tôi lại cảm thấy lòng mình có chút rung động, có lẽ chúng tôi có tuổi thơ khá giống nhau. Hai chúng tôi ko ai nói thêm gì nữa chỉ im lặng mà nhìn mặt nước trôi, đến khi sương bắt đầu xuống,tôi bắt đầu thấy lạnh nên quay sang Vũ.



_Tôi: Khuya rồi... Mình về thôi..



_Vũ: Ừ...



Chúng tôi đứng dậy ra xe trở về nhà, từ tối đến giờ do ko ăn gì cho nên bụng tôi bắt đầu đói mà Vũ có lẽ cũng vậy. Tôi đi nhanh lên lầu tắm táp thay bộ đồ bộ rồi đi xuống lầu để nấu tạm cái gì đó cho cả 2 cùng ăn, vừa đi xuống thì tôi đã nghe mùi thơm, bụng lại réo to hơn đưa tay xoa xoa chiếc bụng đi nhanh xuống dưới, thấy Vũ đang nấu gì đó trong bếp.



Từ ngày đến đây tôi chưa từng thấy a ta vào bếp nên khá ngạc nhiên từ từ đi lại gần.



_Tôi: Để tôi nấu cho...



_Vũ: Tôi nấu xong rồi, cô đem bát ra đi...



Tôi đem bát đặt sẵn ra bàn được 1 lúc thì Vũ cũng đem nồi mì tôm hải sản ra. Công nhận a ta ko những đẹp trai mà nấu ăn cũng giỏi, ko biết do đói quá nên ăn gì cũng thấy ngon hay ko chứ tôi chưa từng ăn món mì tôm nào lại ngon như vậy.
_Vũ: Tại cô ta..



Dứt lời cả 2 lại nhìn nhau cười, dì Liên thấy vậy cũng cười rồi lắc đầu.



_Dì Liên: Thôi để dì vào lấy đồ cho 2 đứa mặc tạm.



Dì Liên đem ra 2 bộ đồ ở nhà rồi nói.



_Mặc tạm đi nhé. Đây là đồ của dì và a trai dì. A ấy để ở đây lâu lâu về chơi có mà mặc. Dì giặc sạch rồi 2 đứa mặc đi.



Chúng tôi nhận lấy đồ từ tay dì Liên rồi cùng nhau đi ra nhà vệ sinh để thay. Vì tôi là phụ nữ nên Vũ để tôi thay trước a ta đứng ngoài canh cửa.



_Tôi: A đứng im ở ngoài ko được đi đâu nhé. Tôi thay xong thì a vào. Nhớ ko được đi đâu đấy.



_Vũ: Biết rồi.... Vào thay đi. Làm gì mà dặn mãi.



_Tôi: Đừng có mà bỏ tôi ở đây 1 mình đấy.



_Vũ: Ừ....



Sau khi dặn dò xong tôi an tâm vào bên trong thay đồ nhưng thỉnh thoảng vẫn phải kêu a ta để biết rằng Vũ ko bỏ tôi lại ở đây.



_A có ngoài đó ko... Vũ....



_Tôi đây... Thay nhanh đi.



Nghe tiếng Vũ trả lời tôi thở phào, thay đồ xong tôi mở cửa bước ra ngoài.



_Tôi: Xong rồi a vào thay đồ đi...



Tôi nhìn quanh chẳng thấy Vũ đâu, ở đây là ngoại ô cho nên xung quanh vắng vẻ toàn cây cối, trời tối om thỉnh thoảng lại có tiếng con gì kêu khiến tôi nổi cả da gà.



_Tôi: Vũ ơi... A đâu rồi... Vũ...



_ Tôi ko đùa đâu đấy a đâu rồi....



Tôi kêu mãi mà chẳng thấy Vũ đâu, vốn từ bé tôi đã có tính sợ ma cho nên ở đây chỗ lạ lại vắng vẻ làm cho tôi sợ kinh khủng.... Người run rẩy cố gắng đưa mắt tìm Vũ nhưng ko có. Tôi ko thể đi nổi, chỉ biết ngồi sụp xuống đất ôm mật khóc hu hu..



Vũ thấy Hà đi ra thì đứng nép mình vào 1 gốc để dọa đùa cô ấy 1 tí,ko ngờ Hà lại nhát gan đến vậy. Thấy Hà ngồi khóc Vũ đi ra đặt nhẹ tay lên vai cô ấy.



Tôi đang ngồi khóc cảm giác ai đó đặt tay lên vai mình nên nhắm mắt hét lên, tay chân quơ loạn xạ.



_Tôi: Tránh ra đi, tránh xa tôi ra... Đừng làm hại tôi,tôi sợ lắm.



_Vũ: Tôi đây mà.



Nghe thấy tiếng Vũ tôi liền hé mắt ra nhìn xem quả nhiên là a ta thật, tôi sợ quá ôm chầm lấy Vũ tay đánh liên tiếp vào lưng a ta.



_Tôi: Đồ ác độc... A đi đâu vậy.... Sao lại bỏ tôi 1 mình có biết tôi sợ ma ko hả.... Huhu....



Vũ đưa tay vỗ nhẹ lên lưng Hà, để mặc cho cô ấy đánh.



_Vũ: Tôi có đi đâu đâu... Chỉ đùa tí thôi mà.... Thôi vào nhà đi...



Tôi đứng dậy nắm chặt tay Vũ để vào nhà, ko thèm nói với a ta 1 lời.