Vết Xe Đổ
Chương 17 :
Ngày đăng: 10:54 18/04/20
Tôi nắm chặt tay Vũ đi vào nhà nhưng chẳng nói lời nào. Dì Liên đã ngồi sẵn bên mâm cơm đợi chúng tôi, do ko muốn để dì Liên buồn và không khí căng thẳng nên tôi cố tỏ ra bình thương chứ thật ra tôi vẫn còn sợ. Ngồi ăn cơm dì Liên liên tục gắp thức ăn bỏ vào bát cho chúng tôi.
_Dì Liên: Ở quê ko có gì nhiều hai đứa ăn tạm nhé. Dì ko biết 2 đứa xuống nên ko chuẩn bị được gì.
_Tôi: Ăn như này là ngon rồi, mấy khi được ăn đồ sạch ở quê đâu dì.
_Dì Liên: Vậy ăn nhiều vào nhé. Hai đứa ở lại chơi mai hãy về.
_Vũ: Để đồ khô tí rồi bọn con về luôn.
_Dì Liên: Sao về gấp vậy con. Ở lại chơi thêm bữa nữa.
_Vũ: Việc đó để tính sau, ăn cơm đi dì.
Ba người chúng tôi ngồi quây quần ăn cơm với nhau chẳng khác nào 1 gia đình. Đã từ rất lâu rồi tôi ko có cảm giác thế này. Sau khi ăn xong, tôi phụ dì Liên dọn dẹp.
_Dì Liên: Hà thay dì chăm sóc cho cậu Vũ nha con. Thằng bé đó từ nhỏ đã mất mẹ, nó cô đơn lắm. Nhìn nó lạnh lùng vậy thôi chứ thật ra nó là 1 người tốt. Con hãy nhẫn nhịn ở bên lo lắng cho nó giúp dì.
_Tôi: Vâng. Dì yên tâm đi.
Vũ ngồi ở bên ngoài a đốt điếu thuốc hút nhìn lên các vì sao trên trời. Vũ ko hiểu được cảm xúc của mình hiện tại, giây phút Hà ôm chầm lấy a, run rẩy trong lòng mình khiến cho a cảm giác cô gái này quá yếu ớt, a muốn đưa tay che chở và bảo vệ cho Hà.
Vũ lắc đầu, xua đi cái suy nghĩ trong đầu mình, tay vứt tàn thuốc xuống đất đứng dậy mặc lại bộ quần áo chỉnh tề, tôi dọn dẹp xong thì thấy Vũ đã thay sẵn quần áo, a ta nhìn tôi bảo.
_Vũ: Vào thay lại đồ đi rồi về.
Dì Liên từ trong nhà chạy ra.
_ Dì Liên: Tối rồi ở lại đi con mai hãy về.
_Vũ: Ko sao đâu dì, con đi ô tô mà, dì yên tâm.
_Dì Liên: Đi được ko đấy con.
Vũ gật đầu với dì Liên, tôi đi vào trong thay đồ rồi đi ra.
_Tôi: Con về nhé dì. Dì giữ gìn sức khỏe.
_Dì Liên: Hai đứa đi đường cẩn thận. Khi nào rảnh lại xuống thăm dì.
Vũ đi lại, a lấy chiếc ví trong túi ra, cầm lấy 1 sấp tiền rồi nắm lấy tay dì Liên đặt vào.
_Vũ: Con ko biết mua gì cho bà cả. Dì cầm lấy mà mua giúp con.
Dì Liên đẩy tay về phía Vũ.
_Vũ: Mới sáng lại muốn gì đây.
Tôi chống tay xuống giường đứng dậy, mặt đỏ ửng miệng nói.
_Tôi: Làm gì là làm gì. Đang yên đang lành a kéo tay tôi chi vậy.
_Vũ: Tập thể dục buổi sáng đi.
Nói xong Vũ nháy mắt với tôi, miệng cười cười. Tôi cũng thiệt tình đâu biết a ta lại có ý đồ đen tối.
_Tôi: Để tôi đi nấu đồ ăn đã rồi chạy.
_Vũ: Ai bảo chạy.
_Tôi: A vừa kêu tập thể dục còn gì.
Vũ ngồi dạy đưa tay về phía tôi kéo tôi xuống giường.
_Vũ: Tập thế này này...
Dứt lời Vũ dùng môi mình hôn lấy môi tôi, a ta đúng là người khó hiểu cứ thích làm gì thì làm. Tôi mặc kệ, dường như đã quen với việc này cho nên cũng nhiệt tình mà đáp lại.
Có người đã từng nói với tôi rằng " buổi sáng là lúc cậu nhỏ của đàn ông hay cứng, ko cần phải làm gì cứ 4h sáng là nó lại cứng lên" giờ tôi mới thấy đúng. Vũ ko cần thời gian khi tôi ngã xuống người a ta đã cảm thấy cộm, Vũ cởi bỏ đồ trên người của 2 đứa. a như 1 kẻ bị bỏ đói lâu ngày, gấp gáp đưa cậu nhỏ của mình vào trong tôi và bắt đầu hoạt động.
Vũ ra ra vào vào lúc sâu lúc cạn, lúc nhanh lúc chậm, Vũ bảo tôi đổi mọi tư thế mà a ta muốn đến 1 lúc khi tốc độ của Vũ tăng dần rồi 1 dòng nước ấm hòa vào cơ thể tôi, Vũ từ từ rút ra nằm xuống giường 1 tay giang rộng tay còn lại kéo tay tôi nằm xuống gối đầu lên tay Vũ rồi ôm lấy tôi vào lòng. Tôi thấy ngạc nhiên trước hành động này của a ta nên ngước mắt nhìn lên, Vũ đưa mắt nhìn vào mặt tôi rồi lấy tay ôm đầu tôi vào ngực a ta, tay vuốt ve nhẹ mái tóc tôi.
_Vũ: Cô có muốn sinh con cho tôi ko.
Tôi im lặng ko nói gì, Vũ lại tiếp tục lên tiếng
_Vũ: Con của tôi một khi sinh ra nhất định sẽ là đứa trẻ hạnh phúc nhất. Nhất định phải là như vậy.
Tôi nằm im lặng được 1 lúc thì đứng dậy vào nhà tắm vệ sinh cá nhân rồi đi xuống nấu đồ ăn sáng. Vừa nấu ăn vừa nghĩ lại tôi lại thấy vui miệng bất giác nở nụ cười. Cũng ko biết từ khi nào tình cảm giữa tôi và Vũ dần trở nên tốt đẹp hơn.
Giờ này cũng ko còn sớm cho nên chúng tôi ko chạy bộ, nấu ăn xong tôi quay người đi gọi Vũ thì thấy a ta đang đứng ở cầu thang. Chúng tôi nhìn nhau cười.
_Tôi: A xuống ăn sáng.
_Vũ: Ừ...
Vũ vừa nhấc chân để bước xuống thì ngoài cửa vang lên tiếng gọi.
_A Vũ....