Vết Xe Đổ

Chương 18 :

Ngày đăng: 10:54 18/04/20


Tôi và Vũ cùng quay ra cửa thấy 1 cô gái ăn mặt khá đẹp tay kéo vali. Tôi quay mặt nhìn Vũ, khuôn mặt a ta ko có chút biểu cảm cứ đứng nhìn chăm chăm vào cô gái rồi thốt lên.



_Vũ: Quỳnh....



Quỳnh buông chiếc vali ra khỏi tay chạy lại ôm chầm lấy Vũ trước mặt tôi.



_Quỳnh: E nhớ a lắm....



Dứt lời Quỳnh đưa tay choàng qua cổ Vũ rồi hôn lấy a ấy. Nhìn thấy cảnh tượng này tôi ko biết làm gì khác ngoài lặng lẽ rời đi để cho họ có không gian riêng.



Tôi đi lang thang ra sau vườn, ngồi vào 1 góc khuất nước mắt lặng lẽ rơi xuống. Tôi ko biết tại sao mình lại thế này, tim tôi nhói lên khi thấy cảnh Vũ hôn người con gái khác.



Đưa tay mình lên mặt lau đi nước mắt, cảm xúc lúc này thật khó diễn tả.



***



Bên trong nhà.



Quỳnh ôm hôn Vũ thật lâu rồi từ từ buông ra.



_Quỳnh: A ko nhớ em hả... Sao ko qua thăm em.



Vũ nắm tay Quỳnh đi lại chiếc ghế sopha ngồi xuống.



_Vũ: A bận việc...



_Quỳnh: Bận thật ko đấy...



_Vũ: A đã lừa dối e bao giờ chưa.



Quỳnh ép mặt mình vào lòng Vũ, đưa tay ôm ngang qua bụng a ta mà nũng nịu.



_Quỳnh: Vũ của e là người tốt nhất... Đã lâu rồi mình ko bên nhau...



Quỳnh rướn người lên tiếp tục hôn lên môi Vũ. A ấy chỉ ngồi im ko phản ứng.



Tôi ngồi được 1 lúc thì đứng dậy bước vào nhà. Thật ra, lúc này tôi ko muốn vào đó tí nào nhưng dù gì tôi cũng còn là giúp việc nên phải vào để dọn thức ăn cho Vũ.



Vừa bước vào cửa tôi lại thấy 2 người họ đang hôn nhau.



Vũ nhìn thấy tôi thì khựng lại rồi dùng tay mình từ từ đẩy Quỳnh ra.



_Vũ: Được rồi e...



Quỳnh buông Vũ ra đưa đôi mắt nhìn về phía tôi. Tôi cũng nhìn 2 người họ.



_Tôi: Xin lỗi, đã làm phiền 2 người. Tôi vào để dọn đồ ăn sáng, mà chắc là 2 người chưa muốn ăn đâu nhỉ. Vậy tôi xin phép.



Tôi quay người để đi lại ra vườn thì Vũ gọi.



_Vũ: Dọn đồ ăn ra đi. Tôi đói rồi.



Tôi lại phải cố gắng tỏ ra bình thường đi vào trong bếp dọn đồ ăn ra rồi lại phải đi ra gọi họ.



_Tôi: Tôi dọn xong rồi. Hai người vào ăn đi.



_ Quỳnh: Cảm ơn cô.



Quỳnh choàng tay mình qua tay Vũ, cô ta tự nhiên thể hiện tình cảm trước mặt người khác mà ko có chút ngại ngùng. Tôi quay người bước lên lầu, nhìn bọn họ tình tứ như vậy cũng ko thể nào nuốt trôi được. Bước được 2 bậc thang thì tôi nghe có tiếng Vũ nói.



_Vũ: Vào ăn cùng đi...



Tôi đứng lại quay mặt về phía 2 người bọn họ, cố gắng nở nụ cười.



_Tôi: Hai người ăn trước đi, tôi chưa đói...



_Vũ: Ko đói nhưng đến bữa thì cũng phải ăn 1 ít.



_Quỳnh: Thôi a... Cô ta chưa đói mà. A ép làm gì.



_ Tôi: Chúc 2 người ngon miệng.



Tôi quay người chạy thẳng lên phòng, nhanh tay đóng cánh cửa rồi dựa lưng vào nó từ từ ngồi xuống đất. Tôi tại sao lại phải buồn, vốn dĩ ngay từ đầu tôi đến với a ta chỉ là giao dịch. Cô ấy mới là người phụ nữ mà a ta chọn.



****


_Hà: Tôi xin lỗi.



_Quỳnh: Cô tưởng mọi việc sai trái mình làm đều dùng 2 từ " xin lỗi" là xong à.



Vũ thấy vậy nên đi lại.



_Vũ: Thôi được rồi.



Quỳnh quay sang Vũ.



_ Quỳnh: A để cho e dạy. Ko khéo nó lại thành bà nội mất.



Rồi cô ấy quay sang Hà, dùng tay mình chỉ vào tráng cô ấy.



_Quỳnh: A Vũ hiền đấy chứ nếu mày là giúp việc nhà tao thì tao cho cút lâu rồi. Lần sau mà lo chuẩn bị đồ tử tế để a ấy về có sẵn mà ăn. Mày mà lười biếng nữa thì đừng trách tao nhé. Giờ thì biến vào trong mà nấu ăn.



_Vũ: Được rồi mình ra ghế ngồi đi.



Tôi ôm má của mình đi vào trong bếp, vừa đi mà nước mắt ko ngừng chảy ra. Tôi chỉ ngủ quên tí thôi mà có phải việc gì nghiêm trọng đâu mà cô ta phải làm quá lên như vậy. Số đồ ăn Vũ cũng làm sắp xong cho nên tôi chỉ làm thêm 1 tí là ăn được. Vừa đứng nấu vừa đưa tay lau nước mắt.



Vũ đưa Quỳnh ra ghế sopha ngồi. Thỉnh thoảng a lại nhìn vào bếp xem Hà thế nào, thấy cô ấy vừa nấu ăn vừa lau nước mắt Vũ chỉ biết thở dài, trong lòng a cảm thấy rất khó chịu.



Quỳnh ngã người vào lòng Vũ.



_Quỳnh: A ko nên quá dễ dãi làm như vậy bọn nghèo như chúng nó sẽ coi thường.



_Vũ: Em nói hơi quá rồi đấy.



Quỳnh buông Vũ ra, cô ngồi thẳng dạy nhìn Vũ.



_Quỳnh: E nói có gì sai sao. Hay a với cô ta có chuyện gì.



_Vũ: Lại ăn nói linh tinh rồi đấy.



Tôi nấu ăn xong thì đi ra gọi.



_Tôi: Tôi nấu xong rồi mời hai người vào ăn cơm.



_Quỳnh: Vào ăn cơm thôi a.



_Vũ: Ừ...



Mỗi ngày tôi đều ngồi cùng bàn ăn với Vũ cho nên đã quen rồi. Hôm nay, cả ngày ngủ quên ko ăn gì cho nên rất đói. Sau khi đợi bọn họ ngồi vào tôi liền bê bát cơm đưa lên miệng đã ăn.



_Quỳnh: Hai chúng tôi chưa ăn mà cô đã ăn trước rồi. Giúp việc ở nhà a láo thật.



Tôi đặt bát cơm xuống bàn, cố nuốt trôi miếng cơm còn dờ trong miệng.



_Tôi: Tôi xin lỗi. Hai người ăn đi.



Vũ gắp miếng thức ăn bỏ vào bát của Quỳnh. Cô ta nhìn Vũ cười.



_Quỳnh: Cảm ơn a.



Quỳnh cùng gắp 1miếng thức ăn bỏ vào bát Vũ.



Vũ ko nói gì a ta lại gắp thêm 1 miếng thức ăn bỏ vào bát của tôi.



_Vũ: Mọi người ăn cơm đi.



Quỳnh thấy Vũ gấp thức ăn cho tôi thì ko vui, cô ta nhìn Vũ rồi lại quay sang tôi với cái nhìn dò xét. Tôi cố ko để ý Quỳnh mà tập trung ăn, cô ta thấy vậy thì càng hậm hực.



_Quỳnh: A ăn miếng này đi. Món này a nấu vẫn ngon như trước.



_Vũ: Ừ. E cũng ăn đi.



Hai người bọn họ cứ gắp qua gắp lại, thỉnh thoảng Quỳnh còn đút thức ăn cho Vũ. Nhìn cảnh này tôi thấy trong lòng rất khó chịu. Có muốn ngồi ăn cũng ko thể nào ăn được khi nhìn 2 ngườihọ như vậy cho nên sau khi ăn tạm bây cơm tôi đứng dậy.



_Vũ: Cô ăn xong rồi à.



_Tôi: Vâng. Hai người ăn ngon miệng. Ăn xong gọi tôi dọn nhé.



Tôi quay người đi ra thì Vũ cũng nhìn theo phía sau. Quỳnh thấy Vũ như vậy tay cô ta nắm chặt đôi đũa.



_Quỳnh: Mày sẽ ko yên với tao.