Vết Xe Đổ

Chương 27 :

Ngày đăng: 10:55 18/04/20


Chỉ 1 lúc sau số tiền mà ông Hùng vay Trường đều bị thua sạch dưới tay Vũ. Ông ta như kẻ điên đứng dậy ra về như người mất hồn.



Vũ đứng dậy cùng Trường trở về khách sạn. Sau khi bước ra khỏi nhà tắm, Vũ ngồi trên ghế cầm cuốn sổ mà ông Hùng cầm cố ra xem rồi nhếch miệng cười.



***



Đang ngồi ăn thì điện thoại Phương đổ chuông, a lấy ra xem khi thấy tên người gọi hiển thị trên màn hình Phương ko nghe máy mà cất lại vào túi.



Tôi nhìn sang Phương khó hiểu, Phương nhìn tôi cười.



_Phương: Ko có gì quan trọng nên ko cần phải nghe cứ ăn đi đã.



Chúng tôi ngồi ăn nhưng điện thoại Phương đổ chuông liên tục thành ra ăn cũng ko dễ chịu. Tôi quay sang Phương.



_Tôi: Chắc có việc quan trọng nên người ta mới gọn nhiều như vậy. A nghe thử đi.



Phương gật đầu đưa tay vào túi lấy điện thoại ra đặt lên tai mình nghe tiếng hét lớn trong điện thoại Phương đưa chiếc điện thoại ra xa tai mình 1tí.



_Phương: A nghe được... Em ko cần hét lên thế đâu.



_Được rồi... Đợi tí.... A sẽ đến ngay.



Phương thở dài cất điện thoại vào túi rồi quay sang tôi.



_Phương: Ăn xong mình về nhé. A có việc.



_Tôi: Vâng.



Sau khi đưa tôi về nhà,Phương cũng lái xe đi ngay. Tôi đi thẳng lên phòng nằm lăn ra giường vì chiếc bụng no của mình rồi thiếp đi.



***



Phương lái xe đến nhà Quỳnh, đám bảo kê ngồi canh cổng thấy Phương gật đầu chào rồi tự giác mở cửa cho a ta vào nhà.



_Quỳnh: A làm gì gọi mãi ko được.



_Phương: A bận...



_Quỳnh: Bận gì mà ko nghe cả điện thoại của em hả.



_Ông Hưng: Quỳnh... Đủ rồi... Lên nhà đi để bố nói chuyện...



_Quỳnh: Hai người bàn sao thì bàn... Làm sao ép a ấy đồng ý lấy con thì thôi.



Quỳnh đứng dậy giận dỗi bước lên lầu, Phương cúi đầu chào ông Hưng rồi ngồi xuống chiếc ghế đối diện.



_Phương: Có việc gì vậy chú.



_Ông Hưng: Đã đến lúc chúng ta làm theo kế hoạch.



***



Sau khi lấy được quyển sổ mà ông Hùng cầm cố. Vũ ko đến tìm bà Hậu ngay mà a ta liền trở về nước vì tổ chức có việc.



Buổi tối Vũ mặc bộ vest đen ngồi lên xe theo sau là đám đàn em của mình lái đến tổ chức. Vũ bước đi trước theo sau là đám đệ của mình, ai nấy đều mặc vest đen. Bước vào bên trong mọi người dường như đã đến đông đủ có cả Phương và ông Hưng.
_Quỳnh: Con đĩ này sao mày lại ở đây. Mày ve vãn a Vũ chán rồi lại sang a Phương à. Cũng tại mày... Tại mày mà gia đình tao mới ra nông nổi này...



_Tôi: Cô bỏ tôi ra... Tôi đã làm gì cô cơ chứ.



Quỳnh nắm tóc kéo đầu tôi lôi lên xe của mình đóng sầm cửa lại.



_Quỳnh: Hôm nay mày phải trả giá cho những việc mày đã làm...



Quỳnh lái xe đưa tôi rời khỏi nhà của Phương. Mặc cho tôi van xin cô ta vẫn nhấn chân ga chạy với tốc độ kinh hoàng. Rút chiếc điện thoại ra gọi.



_Quỳnh: Bố đang ở đâu thế. Con sẽ trả thù cho bố. Vâng... Con đến ngay.



Cô ta đưa tôi ra 1ngôi nhà hoang ngoài ngoại ô. Quỳnh bước xuống xe gọi.



_Quỳnh: Bố... Con đến rồi...



Một người đàn ông lớn tuổi đi ra khỏi căn nhà đó, cô ta nói gì với ông tôi ko nghe được vì bị cô ta nhốt trong xe. Người đàn ông đó đi lại mở cửa lôi tôi ra khỏi xe vào căn nhà hoang.



***



Vũ đang ngồi trong phòng bàn chuyện với đàn em thì điện thoại Phong đổ chuông. Sau khi nghe xong điện thoại Phong quay sang nhìn Vũ.



_Đại ca... Ko ổn rồi.



Vũ nhíu mày nhìn Phong.



_Vũ: Có chuyện gì.



_Phong: Cô gái a cho bọn em theo dõi vừa bị cô Quỳnh đưa đi...



Đúng lúc này điện thoại Vũ cũng báo có tin nhắn a cầm chiếc điện thoại lên mở khi thấy hình ảnh Hà bị trói bàn tay a nắm chặt đến nỗi các sợi gân nổi lên cuồng cuộn.



_"Reng...reng" điện thoại lại đổ chuông nhìn thấy số của Quỳnh hiện trên màn hình. Vũ đặt chiếc điện thoại lên tai mình.



_Vũ: Em muốn gì..



_Đó là do bố em ko liên quan đến cô ấy...



_Em muốn thế nào... Được a sẽ đến...



***



Quỳnh đi lại gần tôi nắm tóc tôi giật ngược ra sau. Tay còn lại tát vào mặt, chân đạp vào người tôi liên tiếp



_Quỳnh: Đáng ra mày phải chết cùng đứa con của mày... Tao ko nên để mày đi dễ dàng như vậy..



_Tôi: Tôi đã làm gì cô mà cô lại ghét tôi như vậy. Ngay cả đứa trẻ ko có tội cô cũng nhẫn tâm ra tay.



_Quỳnh: Nó chết là do mày... Đáng ra mày ko nên có mặt trên đời này.



Cô ta đánh tôi đến nỗi bật cả máu mồm, ông Hưng thấy vậy nên đã lên tiếng.



_Đủ rồi... Đánh nữa nó sẽ chết đấy.