Vết Xe Đổ

Chương 28 :

Ngày đăng: 10:55 18/04/20


Tập 28.



Quỳnh nghe thấy ông Hưng quát như vậy thì dừng lại. Trước khi cô ta bỏ đi còn tiện chân đá tôi 1 phát thật mạnh khiến cho tôi nhã ngào xuống sàn chiếc ghế đè cả lên người.



_Quỳnh: Tao sẽ cho mày sống thêm tí nữa.



Bố con cô ta rời khỏi đây, đi vào căn phòng phía trong. Bên ngoài có 4 tên đệ của ông Hưng đứng canh giữ tôi. Cố gắng gượng người dậy nhưng ko thể nào làm được, tay, chân bị trói vào ghế khiến tôi rất khó mà đứng dậy.



_Tôi: Cầu xin mấy a giúp tôi ngồi dậy được ko.



Bọn chúng mặt người nào người nấy lạnh như băng, họ ko quan tâm đến lời tôi nói cứ đứng im đấy. Biết đã hết cách cho nên tôi đành bất lực nằm úp mặt xuống sàn mặc kệ cho chiếc ghế đè lên lưng mình, tay bị cột ngược ra sau đau buốt.



***



Sau khi rời khỏi tổ chức, Phương lái xe đến nhà ông Hưng để tìm Quỳnh nhưng ko thấy. Bước vào bên trong cảnh tượng trước mắt toàn máu và xác chết. Bọn họ đã bị người của tổ chức giết sạch, Phương đi lên lầu cố gắng tìm kiếm Quỳnh. A mở cửa từng căn phòng thậm chí Phương lật mặt nhìn từng xác chết nhưng ko thấy Quỳnh đầu. Phương đập tay vào tường hét to lên.



_Quỳnh... Em đâu rồi...



Ko thấy ai trả lời Phương đành đi ra xe lái thẳng về nhà. Vừa về đến ngõ thấy cổng nhà mở toang Phương liền nhíu mày.



_Chuyện gì vậy nhỉ...



Phương cho xe đậu vào sân rồi mở cửa bước vào nhà. Nhà vẫn sáng điện, cửa vẫn mở a liền chạy lên lầu đứng trước của phòng Hà.



_Hà... Em có trong đó ko... Hà...



Ko nghe thấy tiếng trả lời, Phương đưa tay mở cửa đi vào phòng. Mọi thứ vẫn bình thường, ngăn nắp ko có thay đổi gì cả chỉ là ko thấy người đâu.



Phương lại chạy sang phòng mình, chạy xuống nhà, ra sau vườn tất cả đều ko thấy Hà. Lúc này Phương thật sự rối trí. A ngồi xuống chiếc ghế châm điếu thuốc lên hút như để lấu lại sự bình tĩnh, Phương dần sâu chuỗi lại mọi việc rồi bất chợt Phương nhớ ra điều gì đó liền lấy điện thoại ra gọi.



_Quỳnh: A gọi tôi làm gì nữa...



_Phương: Em đang ở đâu. Có bị làm sao ko.



_Quỳnh: A nói a yêu tôi vậy mà a lại đem con đĩ mà a Vũ vứt bỏ về nhà mình sống.



_Phương: Em đã đến nhà a...



_Quỳnh: Phải... Trong lúc bố con tôi bị người của tổ chức truy sát, tôi đến tìm a để a giúp đỡ nhưng ông trời lại có mắt để tôi gặp được con khốn ấy ngay lúc đó.



_Phương: Em bình tĩnh lại... Hà ko có lỗi, cô ấy rất tội nghiệp... Em nên thả cô ấy ra.



_Quỳnh: A đang xin cho nó đấy à... Cả a, cả A Vũ tất cả đều yêu con đĩ đó phải ko...



_Phương: Ko... A ko yêu cô ấy. Em biết mà trước giờ a chỉ yêu mình em thôi. Nói cho a biết e đang ở đâu



_Quỳnh: Được... Tạm tin a lần này... Tôi sẽ nhắn địa chỉ qua cho a và a chỉ đc đi 1mình... Tôi sẽ giết chết tất cả các người nếu ai phản bội tôi.



_Phương: Được... A đi 1mình.




_Vũ: Em ko sao chứ.



_Tôi: Vâng.



Tôi cảm nhận cơ thể Vũ đang tựa lên người mình, a ta như ko còn sức rồi Vũ từ từ trượt xuống tôi hốt hoảng.



_Tôi: Vũ... A sao vậy..



Lúc này Trường cũng đem đàn em đến, bọn họ mau chóng bắt được ông Hưng và Quỳnh.



_Đệ: Đại ca bọn em đến muộn...



Vũ ko trả lời chỉ im.lặng, cơ thể lần trượt xuống..Tay tôi cố gắng đỡ lấy Vũ nhưng ko được... A ta cứ trượt dần đến khi nằm xuống sàn... Tôi ngồi xuống theo Vũ cảm giác bàn tay mình ướt ướt nên đã đưa lên xem, ko... Hóa ra máu... Máu của Vũ đang chảy... Lúc này, tôi mới hiểu ra mọi việc... vũ là người đã đỡ cho tôi viên đạn...



_Tôi: Ko... Vũ... a phải cố lên...



Tôi đưa tay mình luồng qua cổ Vũ ôm lấy a, nước mắt tuông rơi, cảm giác sợ hãi đang ùa về, tôi sợ... Sợ mình sẽ mất Vũ...



Thấy tôi khóc Vũ cố gắng đưa tay lên lau nước mắt cho tôi, giây phút này Vũ vẫn cố nở nụ cười cho tôi an lòng.



_Vũ: Đừng khóc a sẽ ko sao...



Bàn tay tôi giữ chặt lấy tay Vũ, tiếng nấc ko ngừng bậc ra khỏi miệng.



_Tôi: A cố lên đừng như vậy... Đừng bỏ em 1 mình...



Vũ mỉm cười gật đầu đôi mắt dần nhắm lại bàn tay a buông rơi...



_Tôi: Ko.... vũ... A nhất định phải sống...



Phương đi lại đưa tay giữ lấy vai tôi. Đệ của Vũ nhanh chóng đưa a ta ra xe đến bệnh viện.. Tôi vẫn chưa hết bàng hoàng cứ ngồi đó khóc mãi cho đến khi bọn họ lái xe đưa Vũ đi rồi tôi mới tỉnh hồn, hất tay Phương ra và chạy theo Vũ từ phía sau.



Con đường đất sỏi tôi mặc kệ chạy theo xe Vũ với đôi chân trần đến khi ngã nhào xuống đường.



_Tôi: A nhất định phải sống... Nhất định phải sống...



Phương thở dài chạy lại đỡ lấy tôi đưa lên xe lái thẳng tới bệnh viện. Lúc tôi đến nơi, Vũ đã được đưa vào phòng phẫu thuật. Bên ngoài đệ của Vũ đứng đầy dọc 2 bên hành lang, Phương dìu tôi lại chiếc ghế ngồi xuống, lòng tôi nóng như lửa đốt, đôi mắt ko ngừng nhìn ánh đèn của phòng cấp cứu... Chưa bao giờ tôi lại muốn gặp bác sĩ như lúc này...



Cuối cùng ánh đèn cũng vụt tắt, vị bác sĩ đi ra... Tất cả mọi người có mặt ở đây cả tôi, cả Phương và đệ của Vũ đều đi lại trước mặt bác sĩ..Tất cả đồng thanh hỏi 1 câu duy nhất.



_ A ấy sao rồi bác sĩ...



Vị bác sĩ già, với mái tóc bạc đưa tay gỡ chiếc khẩu trang rồi nhìn chúng tôi lắc đầu..



_Bác sĩ: Xin lỗi chúng tôi đã cố gắng hết sức... Gia đình...



Mắt tôi tối sầm, tai tôi ù đi tôi đã ngất ngay lúc ấy và kể từ lúc đó tôi ko còn biết gì nữa.