Vết Xe Đổ
Chương 29 :
Ngày đăng: 10:55 18/04/20
Khi tôi mở mắt ra hình ảnh đầu tiên đập vào mắt mình là 1 màu trắng xóa, mùi thuốc sát trùng nồng nặc sộc vào mũi.
_Hóa ra đây là bệnh viện.
Đưa tay vén chiếc chăn mỏng được đắp lên người tôi ngồi dậy bước xuống giường, cảm giác đau buốt từ bàn tay truyền đến tôi liền đưa mắt nhìn xuống thì ra là chiếc kim truyền dịch đang cắm vào tay mình. Tôi nhắm mắt lấy bàn tay còn lại rút mạnh nó ra khỏi tay. Máu cũng vì thế mà nhỏ xuống vài giọt.
Mặc trên người bộ quần áo bệnh nhân, tôi lần mò đi đến khu phòng cấp cứu chỉ để nghe ngóng tin tức của a ấy. Một chị y tá bước ra khỏi phòng cấp cứu tôi vội vàng nắm lấy tay chị ấy.
_Tôi: Chị ơi... Làm ơn cho em hỏi... Vừa rồi trong này có cấp cứu 1 bệnh nhân nam bị súng bắn... Giờ a ấy đâu rồi chị.
Chị y tá nhìn tôi rồi im lặng cố gắng suy nghĩ xem người tôi hỏi là ai, mất vài giây sau chị ta mới thở dài nhìn tôi bằng ánh mắt thương cảm.
_Y tá: Bệnh nhân mà xăm kín người phải ko... Viên đạn bắn thủng phổi, mất máu nhiều lại ko được cấp cứu kịp thời cho nên đã mất rồi. Người nhà đã đưa về rồi mà...
Tay chân tôi rụng rời, lại 1 lần nữa tôi ko đứng vững được, người lảo đảo rồi ngã phịch xuống sàn. Thấy tôi như vậy chị y tá vội vàng đỡ tôi ngồi lên chiếc ghế chờ trước phòng cấp cứu.
_Y tá: Cô có sao ko... Có cần tôi gọi bác sĩ kiểm tra ko.
Cổ họng đã nghẹn ứ, nước mắt trực trào nhưng tôi vẫn cố gắng nói với y tá rằng
_Tôi: Cảm ơn chị... Tôi ko sao...
_Y tá: Vậy chị ngồi đây nghỉ tí đi nhé... Tôi có việc phải đi rồi.
Tôi chẳng thể mở miệng nói thêm được lời nào nữa chỉ khẽ gật đầu 1cái. Sau khi y tá đi rồi, nước mắt tôi cũng bắt đầu rơi xuống. Tôi ngồi đó vừa khóc vừa nhìn về cánh cửa phòng cấp cứu những hình ảnh trước kia như 1 thướt phim ùa về trong kí ức. Lòng tôi quặn thắt, trái tim như vỡ ra hàng trăm mảnh. Mối tình đầu, người đàn ông đầu tiên mà tôi trao trọn trái tim lại ra đi như thế sao..
Từng lượt người lướt qua tôi, họ nhìn tôi bằng ánh mắt đầy cảm thương bởi vì... một khi ai đó bước vào căn phòng sinh tử này đều đứng trước ranh giới giữa sự sống và cái chết.
Tôi ngồi trên ghế khóc đến sưng cả mắt và tôi chợt nhận ra rằng tôi cần nhìn mặt a ấy lần cuối. Nhìn người đàn ông tôi yêu thêm lần nữa trước khi họ đưa a ấy đi xa tôi mãi mãi.
Đứng dậy bước ra khỏi bệnh viện với bộ quần áo bệnh nhân. Không tiền, ko điện thoại tôi ko còn cách nào khác đành đưa tay xin xe để về nhà Vũ. Khổ nỗi nhìn bộ dạng tôi bây giờ, chẳng có chiếc xe nào dám dừng lại cho tôi đi nhờ cả. Ánh mặt trời dần dần lặn xuống sau dãy núi nhường chỗ cho màn đêm u buồn. Ko còn cách nào khác tôi đành bước bộ để về nhà Vũ.
***
Sau khi về nhà tắm rửa thay bộ quần áo Phương mua ít đồ ăn trở lại phòng bệnh của Hà... Nhìn căn phòng trống rỗng, Phương liền đi lại đứng trước cửa tolec đưa tay mình gõ cửa.
_Hà... Em có trong đó ko... A mở cửa đấy nhé.
Ko nghe thấy tiếng trả lời, Phương mở cửa nhìn vào cũng ko thấy Hà. Lúc này, a cảm thấy lo lắng vội chạy khắp bệnh viện gặp ai Phương cũng hỏi thăm nhưng tất cả đều lắc đầu... Đến trước cửa phòng cấp cứu Phương ngồi xuống lòng lo lắng để nghĩ xem Hà có thể đi đâu thì gặp 1 cô y tá đi ngang qua, a liền đứng dậy hỏi.
_Phương: Em cho a hỏi... Có thấy 1 bệnh nhân nữ tầm 20 tuổi, dáng người.......
Phương vừa nói vừa đưa tay miêu tả lại dáng người của Hà cho y tá...
_Y tá: À... Em vừa gặp cô ấy... Cô ấy vừa hỏi thăm về người bệnh nhân bị bắn tử vong, có lẽ cô ấy đã về nhà....
Nước mắt tôi lại tuông rơi ko tự chủ,lòng đã cố gắng ko khóc để Vũ ko phải bận lòng lo lắng cho tôi.... trái tim đau buốt chẳng thể diễn tả thành lời lau vội đi giọt nước mắt nở nụ cười mếu máo...
_Tôi: Em sẽ ko khóc...nhất định sẽ ko khóc... A đừng lo lắng cho em... Hãy vui vẻ mà sống tốt ở đó... Đến một ngày nào đó chúng ta nhất định sẽ gặp lại nhau...
"Rầm" Bầu trời nổ sấm lóe sáng cả 1 vùng... Phương chậm rãi lên tiếng..
_Phương: Trời sắp mưa rồi về thôi em...
_Tôi: Cho em ngồi với a ấy thêm tí nữa...
Phương chỉ còn biết thở dài, đứng im lặng nhìn Hà ngồi trước ngôi mộ của Vũ...
Những hạt mưa đầu tiên bắt đầu rơi xuống, tôi đưa mắt nhìn quanh cố tìm kiếm thứ gì đó để che lên ngôi mộ cho a khỏi cơn mưa.
_Phương: Em đang tìm gì vậy.
_Tôi: Trời mưa rồi... Em tìm đồ để che cho a ấy...
Dù biết việc đó là ko cần thiết nhưng nhìn tôi như vậy Phương cũng đành làm theo ý tôi... A đi lại 1 bụi cây gần đó đưa tay bẻ lấy vài cành lá mang đến đặt lên mộ cho Vũ.
_Phương: Che như này nó sẽ ko bị ướt đâu...
Tôi mỉm cười gật đầu cảm ơn Phương.
_Tôi: Cảm ơn a.
Phương đi lại đưa hai tay vịn lấy vai đỡ tôi dậy.
_Phương: Về thôi em... Trời mưa rồi. Nếu dầm mưa em sẽ lại ốm đấy...
Mưa bắt đầu to hơn, chân chẳng muốn bước lòng ko nỡ rời nhưng chẳng còn cách nào tôi đành quay lưng theo Phương ra về. Chân bước đi nhưng đầu cứ ngoái lại, Vũ nằm đó chỉ có 1 mình..., cô đơn, lạnh lẽo... Đi được 1 đoạn tôi dừng lại lòng quặn thắt chân chẳng thể bước tiếp.
_Phương: Em sao vậy...
_Tôi: Em muốn ở đây với a ấy.
Vừa nói tôi vừa quay người chạy lại ngôi mộ của Vũ, ko còn đủ mạnh mẽ tôi òa khóc khi vừa ngồi xuống trước ngôi mộ.
_Tôi: Em sẽ ko bỏ đi... Em sẽ ko để a lại đây 1 mình... Mưa rồi a lạnh lắm đúng ko...
Tôi bước ra sau ngôi mộ dùng tấm thân mình ôm lấy a chỉ mong tấm thân này giúp cho a bớt lạnh lẽo, cô đơn chốn nghĩa trang u buồn.
Cứ ngỡ sẽ được nhìn a mỗi sớm thức dậy, được thấy a cười thậm chí nụ cười của a ko dành cho em chỉ cần đứng từ xa thấy anh hạnh phúc cũng làm em vui lòng. Em chưa từng nghĩ, cũng ko bao giờ muốn bản thân mình đứng nhìn a nằm lạnh lẽo ở đây. Mất đi a em như mất đi 1 nửa cơ thể của mình... Làm sao em sống được nếu ko có anh... Làm gì để em trở lại được như xưa... Em cô đơn, chông chênh giữa dòng đời cay nghiệt.... Hỡi người em yêu a đang ở nơi đâu có nhìn thấy em ko.