Vết Xe Đổ

Chương 35 :

Ngày đăng: 10:55 18/04/20


My đứng dậy đi lại chiếc ghế bên cạnh Vũ ngồi xuống.



_My: Chị có bị sao ko... Hải ngồi xuống đi.



_Hải: Chị ko sao chứ... Có cần quay lại bệnh viện kiểm tra ko.



_Tôi: Tôi ko sao chỉ hơi choáng 1 tí...



_My: Nếu chị ko sao thì sẵn gặp nhau ở đây Hải và chị ngồi dùng bữa cùng luôn cho vui...



Hải quay sang tôi hỏi.



_Hải: Mình ngồi cùng họ được ko..



_Tôi: ừ... Tôi sao cũng được...



Hải cười quay sang nhìn My và Vũ.



_Hải: Vậy chúng tôi ngồi cùng 2 người ko bất tiện chứ...



_My: Có gì mà bất tiện...



My quay sang Vũ...



_My: Đông người thì ăn càng vui phải ko a...



_Vũ: Ừ...



Lúc này, nhân viên cũng vừa đem thức ăn ra.



_My: Hai người cứ tự nhiên nhé...



My đưa tay gắp miếng thức ăn đưa lên trước miệng mình thổi phù phù rồi đút cho Vũ...



_My: A ăn thử món này có ngon ko...



_Vũ: Được rồi... Để a tự ăn...



_My: Em thích đút cho a mà... Há miệng ra nào...



Vũ ko nói gì nữa, a há miệng ăn trọn miếng thức ăn mà My vừa đút... Suốt bữa ăn cả tôi và Vũ đều ko nói gì, chỉ có Hải và My luôn miệng nói đủ thứ chuyện, My rất đút cho Vũ ăn, nhìn bọn họ tình tình tứ tứ trước mặt khiến tôi ko sao nuốt nổi...
Tôi đưa tay mình chống xuống đất để đứng dậy, chân do ngã nên đã bị chảy máu thành ra tôi đi cà nhắc. Hải đi lại đưa tay đỡ lấy tôi.



_Hải: Chị đi được ko để tôi giúp chị...



Giữa đêm hôm vắng vẻ với lại từ sau chuyện tôi và Vũ bản thân chẳng muốn gần gũi, thân thiết với người con trai nào, tôi liền rút tay mình ra khỏi Hải.



_Tôi: Tôi chỉ bị ngã tí thôi ko sao cả... Tôi tự đi được...



_Hải: Được rồi. Tùy chị vậy...



Tôi đưa Hải vào quán cafe của mình mời cậu ta cốc nước, ngồi nói chuyện năm., ba cậu thì Hải cũng đi về tôi đóng cửa lại,tắt điện đi cà nhắc lên phòng của mình nằm bên trên vệ sinh vết thương rồi nằm dài ra giường cơ thể vì mệt mỏi nên đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.



****



Sau khi uống cạn chai rượu mạnh đầu óc Vũ cũng đã cảm giác lâng lâng, tuy ko gọi là say nhưng nó cũng ko hoàn toàn tỉnh táo... Vũ rút ví đặt tiền lên bàn rồi lái xe trở về lại Vũng Tàu...



Mọi thứ vẫn diễn ra theo đúng quỹ đạo của nó, tôi luôn tự an ủi bản thân mình Vũ chỉ say nắng tạm thời rồi sẽ có lúc a ấy quay lại tìm tôi.



Thời gian của mình tôi đều giành cho quán cafe, ko cho bản thân rảnh để ko phải nghĩ về Vũ... Tôi và Bài cũng ko còn gặp nhau, buổi chiều mùa đông cảm giác se lạnh bắt đầu ùa về Hải bước vào quán,chọn 1 chiếc bàn gần khu vực thu ngân của tôi để ngồi. Nhìn thấy cậu ta tôi có phần ngạc nhiên, cầm cuốn menu trên tay đi nhanh về phía Hải.



_Tôi: Lâu quá ko gặp... Cậu muốn uống gì...



_Hải: Cho tôi ly cafe đen...



_Tôi: Đợi tôi 1 lác...



Tôi quay người đi vào trong, 1 lúc sau tay bê khay nước đem ra cho Hải.



_Tôi: Cafe của cậu đây...



_Hải: Chị rảnh ko ngồi đây 8 với tôi 1 lúc...



Tôi kéo ghế ngồi xuống nói qua nói lại với Hải vài câu thì cậu ta rút ra tấm thiệp cưới đẩy về phía tôi...



_Hải: Chị đóng giả là bạn gái đi đám cưới với tôi được chứ... Dù gì chị cũng đã gặp họ rồi, bạn tôi nó cứ khăng khăng nói chị là người yêu của tôi... Một,hai phải bắt tôi đưa chị đi cùng... Tôi chỉ có nó là bạn thân nên trong ngày cưới nó tôi muốn làm cho nó vui 1 lần.



_Tôi: Có được người bạn như cậu thật quý... Tôi đã gặp bạn cậu khi nào nhỉ...



Hải chưa kịp trả lời thì theo thói quen tò mò của mình, tôi cầm lấy tấm thiệp cưới mở ra xem, tim tôi như vỡ nát khi đọc được dòng chữ ghi tên chú rễ" Trịnh Nguyên Vũ"...