Vết Xe Đổ

Chương 36 :

Ngày đăng: 10:55 18/04/20


Tay tôi run lên khi thấy tên chú rễ là Vũ. Sóng mũi cay cay, liền đứng dậy cố giữ bình tĩnh nói với Hải.



_Tôi: Cậu đợi tôi 1 lúc, tôi vào nhà vệ sinh tí rồi ra...



Quay người tôi đi nhanh vào trong khiến Hải chưa kịp trả lời... Bước vào bên trong wc tựa lưng vào cánh cửa rồi bật khóc... Bao nhiêu đau đớn của cuộc đời tôi đều đã trải qua nhưng sao lần này lại thấy tim đau đến vậy...



Do Hải còn bên ngoài ngồi đợi câu trả lời của tôi cho nên ko thể ở lâu trong này mà khóc được, bước ra ngoài mở vòi nước rửa lại khuôn mặt lắm lem của mình tôi quay trở lại chỗ Hải keo chiếc ghế ngồi xuống...



_Tôi: Được rồi tôi sẽ đi với cậu...



_Hải: Vậy thì tốt quá.... Đến lúc ấy tôi sẽ lên đây đón. Chị giữ lấy thiệp để nhớ ngày để chuẩn bị... Thôi chị làm việc đi, tôi về đây...



Hải rút ví lấy ra tờ tiền để lên bàn. Tôi cầm lấy đưa lại cho cậu ta.



_Tôi: Cậu cầm mấy tiền đi, tôi mời cậu...



_Hải: Làm vậy sao được... Chị bán lãi được bao nhiêu đâu mà cho tôi uống miễn phí mãi thế. Chị cầm lấy đi...



_Tôi: Tôi ko lãi nhiều nhưng đủ để mời cậu ly nước... Sẵn cảm ơn cậu vì hôm trước đã đưa tôi về...



_Hải: Chị làm vậy ngại quá... Lần sau sao tôi dám ghé uống nữa chứ...



_Tôi: Cậu cầm đi lần sau tôi sẽ lấy tiền...



_Hải: Lần sau chị nhất định phải lấy tiền đấy nhé... Vậy cảm ơn chị tôi đi đây...



Sau khi Hải rời đi tôi thu dọn bàn rồi đi vào trong quầy thu ngân, ngồi suy nghĩ về những việc đang xảy ra mình, tâm trí chẳng thể nào tập trung được nên quyết định đóng cửa quán sớm hơn mọi ngày...



Nằm trên chiếc giường của căn phòng nhỏ phía trên gác. Nghĩ đến việc Vũ sắp là chồng của người phụ nữ khác thì tôi ko sao kìm được nước mắt của mình... Yêu sâu đậm thì lại càng đau lòng. Ôm chiếc gối úp mặt vào nó tôi khóc, khóc đến khi mệt thì ngủ thiếp đi chẳng buồn ăn uống...



***



Thời gian này Vũ ko có thời gian nghỉ ngơi, a đang cố gắng chạy nước rút, My đi vào phòng làm việc vòng qua phía sau ôm lấy cổ Vũ.



_My: A ko định đi thử đồ cưới với em à...



Mắt vẫn tập trung vào đóng văn kiện miệng nói.



_Vũ: Ko cần đâu... Em cứ quyết định theo ý mình...



My giận dỗi buông tay ra khỏi người Vũ, đi lại chiếc ghế sopha được đặt trong phòng làm việc ngồi xuống.
Vũ giật mình rời khỏi ảo ảnh quay về hiện tại.



_Vũ: A đang nghĩ tí việc... Em thử xong rồi sao...



_My: Chưa ạ... Em chỉ ra cho a xem thử có được ko rồi mới chọn...



Vũ nhìn My rồi lại nói.



_Vũ: Em mặc bộ này đẹp lắm...



My nhìn Vũ cười tươi.



_ My: Vậy em chọn bộ này nhé...



_Vũ: Ừ... Chọn vài bộ để mặc thay đổi...



_My: Em biết rồi... Để em vào thử thêm vài mẫu nữa rồi ra cho a xem...



_Vũ: Ừ...



Sau 1 hồi mặc thử My cũng chọn cho mình được vài bộ vừa ý, cô ta mặc lại chiếc váy của mình đi ra ngồi cạnh Vũ.



_My: Em thử xong rồi, a vào thử đi.



_Vũ: A ko cần thử đâu. Em thử xong rồi thì mình về đi ăn cái gì đó a đói quá...



_My: Vâng... Vậy mình đi...



Thật ra, Vũ chẳng đói bụng gì chẳng qua đó là lý do của a mà thôi. Ngay từ đầu đám cưới này đối với Vũ đã ko có ý nghĩa, a chỉ cố diễn cho tròn vở kịch mà mình bày ra...



***



Ngày hôm sau, khi ánh mặt trời đã lên cao tôi vẫn ko muốn rời khỏi giường, ko buồn mở cửa tiệm cũng chẳng muốn ăn uống hay đi đâu. Tự nhốt mình trong phòng, tắt điện thoại, tôi nằm đó chỉ có khóc, khóc mệt thì lại ngủ cứ lặp đi lặp lại như vậy mấy ngày trời, chiếc bụng đói meo, cơ thể lảo đảo vì bỏ ăn nhưng cũng mặc kệ cứ để tôi chết quách đi cho rồi...



Cuộc đời chẳng bao giờ là theo ý mìn, lúc muốn chết thì nó lại chẳng chết cứ nằm suốt mấy ngày trời, ủ rũ cũng nhiều rồi, ngày mai lại là ngày đám cưới của Vũ cho nên tôi quyết định rời khỏi giường rửa mặt mũi cho tỉnh táo,buột lại mái tóc cho gọn gàng cầm chiếc túi tôi đi ra ngoài... Mấy ngày qua nhốt mình trong căn phòng sống cách biệt với mọi thứ bên ngoài hôm nay vừa mở cửa ra đã bắt gặp ánh nắng của mặt trời liền có cảm giác chói...



Đón taxi đến spa tôi quyết định tân trang lại bản thân mình 1 chút dù cho bản thân đang buồn và đau khổ nhưng tôi muốn mình xuất hiện trước mặt Vũ ko đến mức thảm hại.



Trải qua 1 ngày làm đẹp tôi trở về nhà uống nước cầm hơi chứ chẳng muốn ăn uống gì... màn đêm buông xuống cũng là lúc tâm trạng tôi trở nên cô đơn, lạc lõng... Ngồi co ro bên mép cửa sổ nhìn lên bầu trời với những vì sao lấp lánh tôi lại khóc cho số phận của mình...